Mâu Thiên mở hư ảnh vạn pháp ra.
Lôi đình ở bên cạnh hắn tàn phá bừa bãi, lại không thể làm hắn bị thương chút nào.
Ở bên cạnh, sức mạnh của Lý Chí và Nam Dịch cũng dâng lên.
Ba người này muốn hợp lực đánh giết Mạc Chính Đông.
Mạc Chính Đông nhìn cả ba người, bên cạnh người có lôi đình như ẩn như hiện.
- Các ngươi học được bao nhiêu Tiên Pháp? Đi được bao xa trên Đại Đạo?
- Học không nhiều, đi cũng không xa.
Nam Dịch thử mở mắt ra, lúc này, lực lượng trong trời đất bắt đầu giảm xuống.
Tiếng nói bắt đầu biến mất.
Màu sắc phai nhạt.
Một đôi mắt đen trắng xuất hiện phía sau hắn.
Thiên Nhân Thiên Địa Âm Dương.
Lúc này, Lý Chính bước lên một bước, cơ thể phình to ra.
Trên người có hỏa diễm len lỏi, hỏa diễm nóng bỏng bắt đầu phun trào.
Giống như có thể đốt cháy mọi thứ.
Cự tượng cuồng nộ.
- Để ta thêm chút kiến thức về thực lực của phong chủ Đệ Cửu Phong Côn Luân nào!
Lý Chí đấm hai nắm tay xuống đất.
Trên không xuất hiện chấn động, giống như trời long đất lở.
- Liệt Hỏa Phần Thiên.
Lúc này, trên không xuất hiện vô số khe hở, vô số hỏa diễm từ trong khe hở phun ra ngoài.
Hỏa diễm ngập trời, chia cắt trời đất.
- Đúng là một thuật pháp ngây thơ.
Mạc Chính Đông không hề né tránh chút nào.
Trực tiếp rơi vào trong khe hở hỏa diễm.
Sau đó có một trận gió thổi qua, hỏa diễm ngập trời tiêu tan với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
- Thiên Nhân Tộc chỉ có chút thực lực đó thôi sao? Còn chiêu thức gì nữa thì cứ đưa ra, đừng nói bản tọa không cho các ngươi cơ hội.
Mạc Chính Đông nhìn đám người Mâu Thiên, bình tĩnh nói.
Hắn đứng đó như chiếm giữ một phương trời đất, sức mạnh trên người khác không ảnh hưởng đến hắn được.
Nhưng sức mạnh sấm sét của hắn lại không ngừng mở rộng ra bên ngoài.
Mâu Thiên lạnh lùng nhìn Mạc Chính Đông, lập tức nói.
- Dùng hết sức, nếu không thì rất khó rời khỏi đây.
Sau đó Mâu Thiên chắp hai tay trước ngực, hư ảnh vạn pháp bắt đầu có vô số sức mạnh thuật pháp xuất hiện.
Mưa gió lôi hỏa, ngàn vạn thuật pháp giống như sức mạnh trong lòng bàn tay, bắt đầu công kích Mạc Chính Đông.
Lý Chí phóng lên trời, trên bầu trời có một trận pháp vô cùng lớn xuất hiện, vết tích hỏa diễm lộ ra từ trên bầu trời.
- Thiên Nhân Nộ, đốt cháy vạn vật.
Lúc này, chỗ Mạc Chính Đông đứng bị đen trắng xâm lấn không ngừng.
Thiên địa suy yếu, gia thân trên người địch.
Mạc Chính Đông nhìn tất cả những công kích kia, lắc đầu, sau đó chậm rãi đưa tay ra.
- Tiên pháp, ngũ hành vân biến.
Ở trước người Mạc Chính Đông có một phù văn tiên pháp bay ra, sau đó phù văn nở rộ thành năm tia sáng phóng lên.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Năm luồng ánh sáng, không ngừng đánh vào thuật pháp công kích của đám người Mâu Thiên.
Một luồng phóng lên chân trời, đối kháng với liệt diễm từ trên trời rơi xuống.
Một luồng phóng về sức mạnh đen trắng, phá tan Âm Dương Nhãn.
Ba luồng ánh sáng đánh về thuật pháp của Mâu Thiên.
Liên tục công kích hư ảnh vạn pháo của Mâu Thiên.
Sức mạnh va chạm, thế như chẻ tre.
Oanh!
Hỏa diễm ở chân trời bị phá, Lý Chí phun ra tiên huyết, bị đánh bay ra ngoài.
- Sao lại mạnh như thế?
Lý Chí không thể tin được.
Lúc này, Âm Dương Thiên Địa cũng bị phá tan. Nam Dịch nhắm mắt lại, có máu tươi chảy ra từ khóe mắt.
Hắn tu luyện Âm Dương Nhãn lâu như thế, vậy mà bị đánh nát.
Ba luồng ánh sáng hóa thành một, đâm thẳng đến chỗ Mâu Thiên.
Oanh!!
Phốc!
Hư ảnh vạn pháp bị phá tan, Mâu Thiên bị thương nặng lui lại.
Chỉ mới một chiêu đã làm cho ba người Thiên Nhân Tộc bị thương nặng, khó mà chống cự nổi.
Chênh lệch.
Khác biệt một trời một vực.
Mạc Chính Đông nhìn ba người, lạnh lùng nói.
- Chỉ vậy thôi sao? Vậy nói di ngôn đi.
Mâu Thiên khổ sở duy trì phi hành khí, nhìn Mạc Chính Đông nói.
- Nếu ngươi giết chúng ta, ngươi biết phải gánh vác cái gì không? Nếu Côn Luân biết, ngươi cảm thấy ngươi còn ở Côn Luân được không? Thiên Nhân Tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi. Tha cho chúng ta đi. Ta thề, tuyệt đối sẽ không ra tay với đồ đệ của ngươi. Chúng ta không có thù hằn gì nữa.
- Nói xong?
Mạc Chính Đông hỏi.
- Chẳng lẽ ngươi không sợ?
Mâu Thiên hỏi.
- Vấn đề mà ngươi nói cần một tiền đề.
Mạc Chính Đông bình tĩnh nói.
- Tiền đề gì?
Mâu Thiên nhíu mày.
- Như ngươi nói, nếu như bị người khác biết được.
Mạc Chính Đông bước ra một bước, trực tiếp vượt qua đám người Mâu Thiên.
Lúc này, lôi đình bao bộc tất cả mọi thứ vào bên trong.
Sức mạnh bộc phát, cường đại chưa từng có.
- Không ai biết, chẳng phải như thế là được?
- Ngươi…
Ba người sợ hãi, bọn họ cảm nhận được mùi vị tử vong.
Oanh!!!
Lôi đình nổ tung, phá huỷ mọi thứ.
Sau đó Mạc Chính Đông quay người rời đi.
Sau khi sức mạnh lắng lại, trên bầu trời không sót lại bất kỳ thứ gì nữa.
...
Giang Lan đi đến khách điếm mua rượu,
Lúc này, trời còn rất sớm, hắn còn muốn quay về sửa chữa đại điện một lần.
Hôm qua bận đánh nhau, không biết đã có ai sửa chưa?
Không ai xử lý, vậy thì hắn phải làm.
Trên quảng trường có mấy cái hố to, nhìn thế nào cũng không đẹp mắ.
- Đại ca ca, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.
Giang Lan muốn đi, nhưng lại bị gọi lại.
Là vị thiếu niên kia.
- Là vấn đề gì?
Giang Lan hỏi.
Vấn đề mà đối phương hỏi hắn, hắn sẽ trả lời.
- Đại ca ca, sau khi nhân loại đủ mười tám tuổi, có phải sẽ được tìm bạn lữ rồi không?
Thiếu niên nhìn chăm chú vào Giang Lan, hỏi.
- Trên lý luận là như thế.
Giang Lan gật đầu.
Trên lý luận thì đúng như vậy.
Nhưng có đôi khi, sự thật lúc nào cũng vượt qua lý luận.
- Vậy ta muốn tìm thì có thể tìm đúng không?
Thiếu niên lại hỏi.
- Có lẽ, không được.
Giang Lan nhìn thiếu niên, cuối cùng đưa ra câu trả lời không quá khẳng định.
Thiếu niên này nhìn thế nào cũng chỉ là đứa bé.
Tìm đạo lữ giờ này có phải còn sớm không?
Sau đó thiếu niên uể oải đi trở về.
Giang Lan cũng không quan tâm, mà hắn quay người trở về Đệ Cửu Phong.
Có không ít chuyện đang chờ hắn làm.
Hơn nữa hắn cũng muốn quay về để tiếp tục tu luyện.
Luyện Thần Phản Hư cũng không tính là ổn thoả, vẫn nên tiếp tục tu luyện thì hơn, đề phòng sau này gặp kẻ địch mạnh.
Dù sao lúc nào Thiên Nhân Tộc cũng có thể chú ý đến hắn.
Lúc quay về Côn Luân, Giang Lan gặp được vài đệ tử đang thảo luận.
- Nghe nói gì chưa? Không ít người bị dính tâm ma đấy.
- Nghe nói chứ, những người đi đến Đệ Cửu Phong đó. Không có thực lực cũng dám lên đó. Đúng là sợ mình sống lâu quá đây mà.
- Hình như hôm đó quá kích động, làm cho tâm ma xâm lấn, nếu không thì không đến mức kinh khủng như vậy.
- Đệ Cửu Phong là nơi rất đặc thù, người có thể ở đó được sao? Có thể có một đệ tử thật sự không dễ dàng.
- Đúng là không dễ dàng, nghe nói Đệ Cửu Phong chỉ có một người đệ tử, còn thắng Thiên Nhân Tộc đến khiêu chiến, rất lợi hại.
- Vậy cũng chẳng dám đi.
Giang Lan nghe những người này nói chuyện, bước chân không nhanh không chậm.
Vững vàng đi về phía Đệ Cửu Phong.
Mặc dù có nhiều người biết hắn, nhưng tính ra vẫn tương đối ít.
Không ảnh hưởng đến việc hắn ra ngoài.
......
Sau Côn Luân.
Ngao Long Vũ nhìn pháp bảo ghi chép mà Lâm Tư Nhã đưa đến, trầm mặc không nói.
Nàng rất kinh ngạc, người cuối cùng thắng kiêu chiến lại là sư đệ Đệ Cửu Phong.
Từ đó, nàng thoát khỏi việc phải đối mặt với Thiên Nhân Tộc.
Đợi nàng nhìn thấy ghi chép thời điểm, trong lúc nhất thời có chút rung động.
Gặp nguy không loạn, tâm tình bình tĩnh, dù núi thái sơn sụp đổ trước mặt cũng không đổi sắc.
Đó hoàn toàn không phải việc mà đệ tử tầm thường có thể làm được .
Sau đó Ngao Long Vũ điều động tinh hoa vạn vật trong Dao Trì, ngưng tụ thành một hạt châu trong tay.
Sau đó mượn nhờ đặc thù của Dao Trì, đưa về phía Đệ Cửu Phong.
Mặc dù người khác không biết, nhưng nàng vẫn nhận ân tình của Đệ Cửu Phong.
- Sư muội, ngươi đã tìm được pháp bảo ghi chép chưa?
Làm xong những thứ này, Ngao Long Vũ nhìn về phía Lâm Tư Nhã ở bên cạnh.