Giang Lan nhờ thần thông ếch ngồi đáy giếng để lấy được vị trí đại khái.
Sau đó dùng tu vi điều tra được bóng của Mâu Hưu.
Hắn rất cẩn thận, mở toàn bộ thần thông ếch ngồi đáy giếng đề đề phòng bị phát hiện.
Sau khi phát hiện chỉ có một mình Mâu Hưu, hắn quyết định ra tay.
Nhất là khi đối phương muốn giết hắn.
Đối với loại kẻ địch này, Giang Lan tuyệt đối sẽ không nương tay.
Sau khi mở miệng. Hắn mở Thiên Hành Cửu Bộ ra, vận chuyển Cửu Ngưu Lực, gia trì Trấn Thần Kình.
Trong nháy mắt khi đối phương kinh hãi, ra tay.
Một kích tất sát.
Oanh!!!
Trong nháy mắt khi Giang Lan ra tay, hắn phát hiện trên người Mâu Hưu có vài món pháp bảo xuất hiện.
Trong đó còn có loại tự động xuất hiện.
Đối phương cũng rất cẩn thận đấy.
Nhưng Giang Lan không hề thu lực chút nào.
Phanh!
Phanh!
Từng món pháp bảo của Mâu Hưu bị đánh nát.
Mà trong quá trình này, hắn có thể cảm giác được trên người Mâu Hưu có lực lượng cường đại dâng lên.
Bí pháp?
Oanh!
Món pháp bảo cuối cùng bị đánh nát, nắm đấm của Giang Lan cũng đối mặt với Mâu Hưu.
Công kích của hắn sắp đến nơi, vốn nghĩ rằng Mâu Hưu sẽ lựa chọn tránh né. Dù sao đối phương cũng có thời gian.
Nhưng Giang Lan nghĩ sai rồi, đối phương chọn dùng cứng đối cứng.
Nắm đấm đánh nắm đấm.
Lực lượng của đối phương tạm thời đạt đến cấp bậc Phản Hư.
Oanh!!
Cả ngọn núi có tiếng nổ thật to vang lên.
Nơi này cách Côn Luân một đoạn xa, nếu không thì rất dễ bị phát hiện.
Đánh một quyền qua, canh tay Mâu Hưu trực tiếp hóa thành sương máu.
Cả người cũng bay ra ngoài.
Giang Lan đứng yên tại chỗ, chưa từng lui về sau một bước.
Hắn nhìn Mâu Hưu, đang cảnh giác quanh bốn phúa.
Cũng không có dấu hiệu những người khác xuất hiện.
Mâu Hưu che cánh tay bị đánh náy, trên mặt hiện lên sự dữ tợn.
- Ngươi là ai?
- Không phải ngươi vẫn luôn canh chừng ta sao?
Giang Lan bình tĩnh mở miệng.
Giọng nói còn chưa xong, hắn đã ra tay lần nữa.
Giải quyết đối phương nhanh chóng, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nghe được lời của Giang Lan, Mâu Hưu sững sờ.
Nhưng trong chớp mắt, hắn đã nghĩ ra.
Cùng lúc đó, Giang Lan đánh đến lần nữa.
Đối với quyền này, Mâu Hưu bình tĩnh nhìn, hắn đặt một tay trước ngực, bắt đầu phóng ra sức mạnh.
- Thiên nhân quy nhất, vạn pháp bất xâm.
Lúc này, một bóng mờ giống như bao trùm lên Mâu Hưu.
- Vậy mà ngươi ẩn giấu tu vi, còn tự mình đưa đến tận cửa. Một quyền không giết được ta, vậy thì ngươi không còn cơ hội nữa rồi.
Giang Lan đi đến, sức mạnh Phản Hư ngưng kết trước người, sức mạnh phong bạo này bao phủ Mâu Hưu.
Oanh!
Nắm đấm đánh vào trên hư ảnh của Mâu Hưu.
Mâu Hưu nhìn Giang Lan, đối phương không có khả năng đánh vỡ hư ảnh vạn pháp được.
Bây giờ chính là lúc hắn giết ngược đối phương.
Nhưng khi hắn muốn ra tay, bỗng nhiên nghe được tiếng tạch tạch.
Sau đó hắn thấy được một nắm đấm.
Một quyền như muốn phá vỡ trời đất, trực tiếp đánh lên người hắn.
- Không, không thể nào, sao ngươi có thể đánh vỡ được hư ảnh vạn pháp của ta chứ?
Nhưng nắm đấm của Giang Lan đúng là đã đánh nát hư ảnh vạn pháp.
Nhưng mà Giang Lan nắm đấm chính là đánh nát hắn vạn pháp hư ảnh.
Nắm đấm này cũng đánh đến đầu hắn,
- Không, không muốn.
- Ta chịu thua.
Phanh!
Một quyền đánh qua.
Sương máu phiêu tán.
Nửa người trên của Mâu Hưu bị Giang Lan trực tiếp đánh thành sương máu.
Giang Lan thu lại nắm đấm.
- Đây không phải là khiêu chiến thi đấu, là quyết đấu sinh tử.
Nhìn Mâu Hưu không còn khí tức sinh mệnh nữa, Giang Lan nói nhỏ.
Nếu đối phương muốn giết hắn, thì hắn không có khả năng nương tay.
Xác định đối phương đã chết, Giang Lan trực tiếp rời khỏi đây.
Đi khỏi đây trước, phòng ngừa có người phát hiện ra chỗ này.
Dưới chân Côn Luân.
Giang Lan xuất hiện trên đường, chậm rãi bước đi.
Lúc này hắn mới bắt đầu suy nghĩ về chuyện liên quan đến Mâu Hưu.
- Thiên Nhân Tộc không đơn giản, có bí pháp tăng cao tu vi tạm thời, sau này cần chú ý. Nhưng Mâu Hưu muốn giết ta, có nghĩa là Thiên Nhân Tộc không thích ta.
Lúc đi trên cây Cân Thiên Thê, có phải biểu hiện của hắn có chút không tầm thường rồi không?
Thiên Nhân Tộc không muốn hắn tồn tại, càng không thích hắn.
Hơn nữa bây giờ Mâu Hưu đã chết, sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện, đến lúc đó sẽ có nhiều người chú ý đến hắn.
Dù sao hắn cũng là người thắng Mâu Hưu.
- Xem ra lúc ta độ kiếp cần tránh Thiên Nhân Tộc, đề phòng gặp chuyện.
Lúc tranh tài, đúng là có nổi bật, nhưng cũng trong phạm vi năng lực.
Không cần quá chú ý.
Sau đó Giang Lan không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục trốn ở Đệ Cửu Phong tu luyện là được.
...
...
Trên không cách Côn Luân một đoạn.
Một chiếc thuyền lớn bay trên không.
- Các ngươi đều thấy người đệ tử kia của Đệ Cửu Phong rồi chứ?
Mâu Thiên nhìn hai người khác, hỏi.
- Phá kỷ lục, đăng thiên thê, mặc dù không đủ thiên phú, nhưng cũng không tầm thường. Nhất là Thiên Nhân Tộc chúng ta, phải chú ý cẩn thận. Đối phương có thể vượt qua khảo nghiệm cuối cùng, có lẽ có thể cảm ứng được Thiên Nhân Thiên. Nếu hắn nhận được Thiên Nhân Thiên, vậy thì không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
Giọng nói của Lý Chí có chút trầm thấp.
Tồn tại của Giang Lan đúng là làm cho bọn hắn rất bất ngờ.
Nếu như người này ở Thiên Nhân Tộc, bọn hắn sẽ mừng rỡ như điên.
Nhưng đối phương ở những nơi khác.
Thì không thể giữ lại.
Hơn nữa còn làm rối loạn cơ hội bọn hắn quan sát Dao Trì.
- Tìm một cơ hội đi, cũng không trở về gấp, nhưng chúng ta không thích hợp ra tay
Nam Dịch mở miệng nói.
- Tìm một tòa thành đen, đi một chuyến là được.
Lý Chí mở miệng.
- Nếu không thì, để cho bản tọa xử lý thay cho các ngươi được không?
Bỗng nhiên có một giọng nói ở bên ngoài vang lên.
Trong chớp nhoáng này, ba người Mâu Thiên kinh hãi.
Sau đó bọn hắn cảm giác không gian xung quanh bị phong bế.
- Người nào?
Mâu Thiên đứng lên quát khẽ.
Đối phương xuất hiện bất ngờ, còn nghe trộm bọn họ nói chuyện.
Người đến không có ý tốt, cũng không thể để đối phương sống sót rời đi.
- Người nào?
Bỗng nhiên có lực lượng cường đại gào thét đến, trực tiếp làm vỡ nát cửa phòng khoang thuyền, giọng nói lạnh như băng vang lên sau đó.
- Ở đây suy nghĩ làm thế nào mưu hại đệ tử bản toạ, ngược lại hỏi bản tọa là ai. Các ngươi thật đúng là không quan tâm đến gì cả.
Mâu Thiên vung tay lên, đầu gỗ bể tan tành bị trực tiếp ngăn cách.
Bên ngoài có bóng người xuất hiện.
- Mạc Chính Đông.
Mâu Thiên nhìn nam tử trung niên bên ngoài, khuôn mặt âm trầm nói.
- Côn Luân muốn làm cái gì?
- Vấn đề rất ngu xuẩn.
Mạc Chính Đông nhìn Mâu Thiên, lạnh lùng nói.
- Ý đồ đến của bản tọa còn chưa đủ rõ ràng sao?
Lực lượng cường đại trên người Mạc Chính Đông bộc phát ra.
Giống như muốn đánh tan mọi thứ.
- Mạc Chính Đông ngươi dám giết chúng ta? Chúng ta đang ở trong phạm vi Côn Luân, các ngươi lấy cái gì để giao phó với Thiên Nhân Tộc?
Lý Chí nhìn chằm chằm Mạc Chính Đông, âm trầm nói.
- Giao phó?
Mạc Chính Đông dùng ánh mắt nhìn ngu ngốc để nhìn đối phương.
- Các ngươi nghĩ mình là trẻ con sao? Chết còn muốn giao phó? Ngươi nghĩ Côn Luân là nhà các ngươi sao?
- Mạc đạo hữu.
Ánh mắt Mâu Thiên lạnh lẽo, nhìn Mạc Chính Đông nói.
- Chúng ta không kết thù. Vậy mà các hạ muốn giết người, như vậy có phải rất quá đáng không?
- A.
Bỗng nhiên Mạc Chính Đông cười, nói.
- Chuyện cười, chẳng lẽ phải chờ các ngươi giết đệ tử của bản toạ, bản tọa mới có thể tìm các ngươi báo thù sao? Ngu không ai bằng.
Oanh!!!
Lúc này, lực lượng của Mạc Chính Đông trực tiếp bộc phát.
Trời đất nôt vang, lôi đình tàn phá bừa bãi, giống như thần lôi từ cửu thiên đánh xuống.
Ầm ầm!
Nhưng trong một chớp mắt, toàn bộ cả con thuyền đã trực tiếp bị lôi đình bao trùm.
Sau đó tan thành mây khói.
Nhưng hue ảnh vạn pháp của Thiên Nhân Tộc bỗng nhiên xuất hiện, bóng dáng to lớn sừng sững giữa trời đất.
- Mạc Chính Đông, ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thể giết chết chúng ta sao?
--------------------------