Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 91: Đánh giết mâu hưu.

Chương Trước Chương Tiếp



- Thua, thua.

Mâu Hưu nhìn người trên vầng sáng, trong lòng cực kỳ kinh hãi.

Lúc này, tâm thần của hắn cực kỳ bất ổn, trực tiếp rơi khỏi bậc thang.

- Sao có thể, trong lòng của hắn có đủ nhược điểm, lại có thể leo lên đỉnh thiên thê, vì cái gì chứ? Bậc thang Đăng Thiên, nếu bản thân có nhược điểm thì tuyệt đối không thể lên. Sẽ bị ngăn cản.

Nhưng mà người này có thể lên rồi.

Hắn không thể nào hiểu được, vì sao đối phương có thể đi lên.

Không thể nào.

- Thắng?

Người ở trên quảng trường có cảm giác không chân thực.

Đệ Cửu Phong thắng.

Thắng với tư thế nghiền ép.

Nhưng cũng trả giá rất lớn.

- Thật sự đã thắng rồi, Thiên Nhân Tộc thua.

- Không phải Thiên Nhân Tộc nói Côn Luân không người sao? Bây giờ còn mạnh miệng nữa không? Dù thiên tài Côn Luân ra ngoài, nhưng đây không phải là nơi mà đám Thiên Nhân Tộc các ngươi có thể khiêu chiến.

- Các ngươi nói sư đệ Đệ Cửu Phong không sao chứ? Bây giờ vẫn chảy rất nhiều máu.

Giọng nói này làm cho tất cả mọi người khẽ giật mình.

Đúng vậy, Giang Lan bị thương rất nặng.

Kinh Tòa giật người, muốn bay lên xem.

Nhưng hắn nhanh chóng từ bỏ.

Bởi vì ở trên bầu trời có một người nam tử trung niên mặc trang phục màu tím lam, đôi mắt chứa đầy vui mừng xuất hiện bên trên.

Mạc Chính Đông là người bay đến đầu tiên bên cạnh Giang Lan, sau đó dùng một cỗ khí tức bao trùm lên hắn.

Hắn đang chữa thương cho Giang Lan.

- Khổ cực.

Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan bị thương cả người, nhẹ nhàng mở miệng.

Không đợi Giang Lan nói chuyện, Mạc Chính Đông đã phất tay, đưa Giang Lan đi về nghỉ.

Mạc Chính Đông rời đi chung với Giang Lan.

Những người khác cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng dù sao bọn họ cũng thắng rồi.

Có rất nhiều người không đến, ta đi truyền tin tức đi, chắc bọn họ hối hận muốn chết.

- Thiên Nhân Tộc có thể đi về rồi.

Kinh Tòa nhẹ nhàng thở ra.

- Sau này, không cần bêu xấu phương diện này trước mặt Giang sư đệ nữa.

Nếu tu luyện đến cuối cùng, có phải sẽ có ta không có hắn không?

Nhàn Tích ở bên cạnh tò mò hỏi.

- Ai biết đâu, nếu có cơ hội thì có thể hỏi thử, bây giờ cần quay về. Nếu không quay về thì sẽ ra tâm ma mất.

Giọng của Kinh Tòa rất lớn.

Rất nhiều người đều nghe được.

Trong chớp nhoáng này, rất nhiều người giật mình.

Nhất là người tu vi thấp.

Bây giờ bọn hắn mới nhớ đây là Đệ Cửu Phong, nơi chẳng thể đến gần.

Đã chờ ở đây lâu thế, không biết tâm thần có vấn đề hay không.

Giây phút này, bọn họ cũng chẳng trào phúng Thiên Nhân Tộc, nhanh chóng rời khỏi Đệ Cửu Phong.

Lâm Tư Nhã cũng là người đầu tiên rời đi.

Nàng muốn đi tìm sư tỷ, nói cho nàng biết tin tức tốt này.

Nhưng đúng là sư đệ Đệ Cửu Phong bị thương rất nặng.

...

...

- Mâu trưởng lão có muốn ở thêm hai ngày nữa không?

Phong Nhất Tiếu nhìn Mâu Thiên hỏi.

Lúc này, Mâu Thiên đưa Mâu Hưu về, cũng muốn rời khỏi Côn Luân ngay.

- Không được, Phong đạo hữu không cần tiễn.

Mâu Thiên trực tiếp lái pháp bảo phi hành rời khỏi Côn Luân.

Trên mặt cũng không dễ nhìn.

Phong Nhất Tiếu nhìn Mâu Thiên rời đi.

Hắn chăm chú nhìn một lúc.

Cuối cùng xoay người đi.

Mà lúc này Giang Lan đã bị đưa về chỗ ở, sư phụ hắn bảo hắn chữa thương cho tốt.

Đồng thời còn cho hắn một viên đan dược chữa thương, ăn xong thì hôm sau sẽ khôi phục.

- Vi sư đi ra ngoài một chuyến.

Đêm hôm ấy, Mạc Chính Đông nhìn thấy Giang Lan không sao, thì nói với hắn một câu rồi rời khỏi Đệ Cửu Phong.

Giang Lan bị thương không nhẹ, hắn dành cả một ngày để chữa thương, đan dược mà sư phụ hắn cho đúng là rất tốt.

Nếu không thì hắn đã phải dùng đan dược của mình.

Một kích cuối cùng trực tiếp đánh hắn bị thương nặng.

Quả nhiên, dù hắn đã là Luyện Thần Phản Hư, cũng không thể quá tùy ý.

Nửa đêm, Giang Lan mở mắt ra.

Hắn thở ra một hơi.

- Được rồi.

Sư phụ đi làm gì, Giang Lan không biết.

Khả năng cao là đi tìm lễ vật cho hắn.

Hôm nay thắng, tính ra là một chuyện vui vẻ, nhưng vết thương có chút nghiêm trọng.

- Nhưng…

Hắn cau mày nhìn lên trần nhà.

- Từ đầu đến cuối ta đều có cảm giác bị người nhìn chằm chằm, mơ mơ hồ hồ, hơn nữa còn có sát ý.

- Có chút quen thuộc, đoán là Mâu Hưu.

Đây là Côn Luân, đối phương không dám đến, nhưng nếu hắn xuống núi thì không chắc.

Mà loại cảm giác này đến từ thần thông ếch ngồi đáy giếng cảnh báo.

Bây giờ bên ngoài rất tối, có lẽ không có ai ở bên ngoài.

Do dự một chút, Giang Lan lại nhắm mắt lại lần nữa.

Hắn muốn tiếp tục chữa thương cho mình.

Để cho mình khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.

Chờ Giang Lan mở mắt ra lần nữa, ánh nắng đã chiếu vào trong phòng.

Mà cảm giác bị nhìn chằm chf vẫn còn tồn tại.

Giang Lan đứng dậy.

Hắn thử bắt chước Thiên Hành Cửu Bộ mới có thể dẫn hắn thoát khỏi nguy hiểm.

Còn chuẩn bị một số phù văn pháp bảo để làm hậu chiêu.

Lần này, hắn đặc biệt chuẩn bị ba dây Khổn Tiên Thằng.

Không do dự nữa, hắn cất bước rời khỏi gian phòng, dự định xuống núi.

- Thuận tiện đi mua một bầu rượu.

Để hiếu kính sư phụ hắn.

Trước khi đi, hắn đặc biệt đến Động U Minh một chuyến, rót chút linh dịch cho trứng thực vật.

Sau khi rời khỏi Côn Luân, trên người Giang Lan thay đổi.

Mở ếch ngồi đáy giếng ra.

Che đậy thiên cơ.

Đối phương nhìn thấy hắn lúc trước, hoàn toàn không biết bây giờ hắn đang làm gì.

- Cảm giác đã đến rất gần.

Bóng dáng Giang Lan tiêu tan trong gió.

...

Ở một chỗ trong sơn động.

Mâu Hưu nhìn trận bàn phía trước.

Đây là pháp bảo dùng để khóa chặt Giang Lan, Bàn Số Thiên.

Hắn đã tiếp xúc với Giang Lan rồi, tất nhiên có cách để khóa chặt đối phương.

- Loại người này không thể giữ lại được, dù ở đây canh gác mười năm, cũng phải giết chết hắn trước.

Mâu Hưu đi một mình, vì ba vị tiền bối phải đi về trước hắn.

Không quay về sẽ bị nghi ngờ.

Nhưng mà một Nguyên Thần nho nhỏ như hắn, bị làm cho tức giận rời khỏi đội ngũ. Là một chuyện không thể bình thường hơn được nữa.

Hắn chuẩn bị rất nhiều thứ, chỉ chờ đối phương đi ra.

- Kỳ quái, sao cứ đứng ở cửa ra vào Côn Luân mà không đi ra vậy?

Chỉ cần hắn đi ra, thì có thể đánh chết hắn, tuyệt đối không cho hắn phản ứng.

Mâu Hưu nhìn chằm chằm pháp bảo, đôi mắt chứa đầy sát ý.

Nhưng rất nhanh, câu hỏi của hắn đã có người trả lời, là giọng nói vang lên sau lưng hắn.

- Bởi vì đó là do ta cố ý cho ngươi xem.

Bỗng nhiên có giọng nói xuất hiện, làm cho con ngươi Mâu Hưu co rụt lại.

Hắn lập tức bỏ chạy về phía trước, phải kéo dài khoảng cách ngay.

Chỉ là rất nhanh, hắn phát hiện ở phía trước người hắn có một bóng người xuất hiện.

Đối phương không cho hắn cơ hội thở dốc, công kích đánh đến.

Nắm đấm.

Một nắm đấm làm cho cả người hắn run sợ.

Nắm đấm này như có năng lực lật trời, bao trùm toàn bộ thế giới của hắn.

Đứng trước sự sống chết, Mâu Hưu thôi động tất cả pháp bảo trên ngươi,f tranh thủ thời gian cho mình.

Oanh!

Vài món pháp bảo bất ngờ cản trở trước nắm đấm.

Oanh!

Oanh!

Từng món pháp bảo bị đánh tan, tiếng nổ tung vang lên.

Chỉ qua mấy hơi thở, nắm đấm đã đến trước mặt Mâu Hưu.

Đúng lúc này, trong mắt Mâu Hưu có ánh sáng xuất hiện, mi tâm của hắn hình thành một chữ thiên.

Khí tức đang dâng cao.

Bí thuật thiên phú Thiên Nhân Tộc, thiên nhân hợp nhất.

Thiên nhân hợp nhất vượt qua cảnh giới, đi đến cảnh giới tiếp theo.

Đây là thiên phú đặc thù của bọn hắn.

Vì thế nên Thiên Nhân Tộc có thể chiến đấu vượt cấp.

Giây phút này, Mâu Hưu đánh trả một quyền.

Phanh!

Hai nắm đấm chạm vào nhau.

Mâu Hưu tự tin tuyệt đối, nhưng trong nháy mắt khi đụng phải nắm đấm của đối phương, hắn sững sờ.

Lực lượng đáng sợ như bão táp đánh vào cánh tay của hắn.

Nắm đấm của hắn đang tan rã, xương cốt của hắn đang sụp đổ.

- A!!!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️