Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 90: Lên đỉnh.

Chương Trước Chương Tiếp

- Lòng trong sáng như thiên nhân, trèo lên bậc thang tiên thiên, cái người này…

Mâu Thiên nhìn mọi thứ trước mắt, trong ánh mắt có sự chấn kinh.

Tình huống thế này, dù ở Thiên Nhân Tộc cũng xưa nay hiếm thấy.

Đi lên đỉnh Thiên Thê, có nghĩa đối phương có tư cách tu luyện được Tâm Kinh Thiên Nhân.

Mà trong ngàn năm qua, Thiên Nhân Tộc còn chưa xuất hiện người nào.

Vì sao loại người này xuất hiện ở nơi khác?

Trong chớp mắt, có một tia sáng lướt qua mắt hắn, làm người khác khó phát hiện ra.

Đó là ánh sáng hủy diệt.

Mà Mạc Chính Đông vốn đang nhìn Giang Lan lại quay đầu nhìn Mâu Thiên một cái.

Đối với ánh mắt của Mạc Chính Đông, Mâu thiên phát hiện ra.

- Mạc đạo hữu đúng là danh sư có cao đồ.

Mâu Thiên quay đầu nhìn Mạc Chính Đông, cười khích lệ.

Chỉ là nụ cười hơi gượng ép.

- Đệ tử kém cỏi nhất của Đệ Cửu Phong thôi.

Mạc Chính Đông bình tĩnh mở miệng.

Sau đó tiếp tục nhìn Giang Lan.

...

Phía dưới quảng trường, mọi người nhìn cảnh này, cảm thấy kinh hãi.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Cảm giác không bình thường.

- Không phải cảm giác, nhìn sắc mặt của Mâu Hưu là biết, chuyện này vốn không bình thường.

- Sư đệ Đệ Cửu Phong đã làm gì dẫn đến tình trạng quỷ dị này?

Trên người có tia sáng, có phải lại phá kỷ lục rồi không?

Kinh Tòa ngạc nhiên, hắn tính toán biết được, Mâu Hưu đang đi một đường về cái chết.

Hắn lại dám so với sư đệ Đệ Cửu Phong về cái này.

Đúng là tìm đường chết.

Mặc dù Nhàn Tích không đến từ đầu, nhưng nhìn thấy cảnh này cũng hiểu ra hết.

Đại khái là Mâu Hưu muốn nghiền ép sư đệ Đệ Cửu Phong trên phương diện tâm tính.

Nhưng hắn không thể nào ngờ rằng bản thân lại đá vào tấm ván sát.

Đúng vậy, Mâu Hưu hối hận.

Vô cùng hối hận.

Nếu như cho hắn một cơ hội nữa, hắn sẽ chọn ra tay trực tiếp, đánh cho đối phương tàn tật, hoặc giết luôn kẻ kia.

Loại người có thể trèo lên đỉnh Thiên Tiên, chính là người có uy hiếp quá lớn đến Thiên Nhân Tộc bọn họ.

Nhưng không có thuốc hối hận.

Giang Lan đi phía trước, hắn cảm giác sau lực có sát ý.

Nhưng hắn không quan tâm.

Lên trên trước rồi nói.

Lúc này, hắn thấy được chín luồng ánh sáng, giống như đi một bước thì sẽ có một luồng ánh sáng công kích hắn.

Ánh sáng có chín màu, đại diện cho dục vọng của bản thân.

Giống như chỉ cần có cũng sẽ bị công kích.

Nếu muốn bình an đi lên, phải có công pháp giống như Thái Thượng Vong Tình.

Người bình thường rất khó leo lên đỉnh.

Giang Lan không do dự, hắn dốc hết sức mình.

Bước lên một bước.

Trong chốc lát, ánh sáng xuyên thấu cơ thể hắn.

Giây phút này, hắn cảm giác bản thân trở nên mạnh mẽ, mạnh hơn hẳn trước kia, những người không bằng hắn bị hắn bỏ rơi thật xa.

Giống như toàn bộ thế gian là phàm phu tục tử, mình hắn siêu phàm thoát tục.

Phốc.

Một ngụm máu tươi bị phun ra.

Giang Lan cảm giác có công kích đánh vào người mình.

Ngạo mạn, hắn có.

Nhưng qua nhiều năm như vậy, đã bị hao mòn hết, có ai không có những thứ này chứ?

Chuyện hắn muốn làm rất nhiều, nhưng lại không bị những thứ tình cảm kia quấy nhiễu.

Sau đó hắn lại bước ra một bước.

Luồng ánh sáng xuyên qua cơ thể hắn lần thứ hai.

Tia sáng xuyên thấu, Giang Lan giống như nghe được vô số tiếng thảo luận.

- Ngươi cảm thấy hắn có thể chờ ở Đệ Cửu Phong bao lâu?

- Thiên phú quá kém, tâm tính tốt cũng chẳng có tác dụng gì.

- Yếu như thế, ngươi nói sau này hắn có làm ra trò mèo gì không?

Những câu trào phúng, khinh bỉ, phủ nhận vang lên trong đầu Giang Lan.

Phanh!

Trên người hắn có vô số vết thương mới xuất hiện.

Vết thương phía trước vừa ngừng chảy máu, nay lại rách ra tiếp.

Giang Lan lau vết máu ở khóe miệng, tiếp tục đi về phía trước.

Phẫn nộ hay không, hắn biết bản thân.

Ánh sáng này rất thú vị.

Tất cả mọi người đều nhìn Giang Lan, nhìn hắn đi từng bước về phía trước, nhìn vết thương trên người hắn ngày càng nhiều.

Tất cả mọi người không biết Giang Lan phải trải qua những gì.

Bọn họ chỉ biết, chỉ cần Giang Lan đi về phía trước, vậy thì phải chịu vết thương càng nặng.

Khí tức trên người cũng bị ảnh hưởng.

Nhưng đối phương vẫn không dừng lại, tiếp tục đi lên.

Không còn ai chú ý đến Mâu Hưu nữa.

Mâu Hưu không đáng để nhắc đến nữa.

Lúc này, Mâu Hưu không đi về phía trước nữa, hắn biết, mình tuyệt đối không đi được quá bậc năm mươi.

Hắn muốn nhìn đối phương ngã xuống.

Nhưng đối phương không chỉ không ngã xuống, vẫn còn tiếp tục đi về phía trước.

- Người có thất tình lục dục, chín bậc cuối cùng chính là vì tìm ra nhược điểm tình cảm của người đi thiên thê. Bị thương càng nặng thì càng lộ rõ điểm yếu. Người này chỉ bị trầy da thôi, hắn lớn lên trong hoàn cảnh nào vậy?

Trong lòng Mâu Hưu rất rung động

Hắn không tin đối phương có thể đi lên được.

Tất cả mọi người đều nhìn Giang Lan, xem hắn đi từng bước một.

Cũng nhìn vết thương trên người hắn càng ngày càng nhiều.

Trong mắt mọi người, trên người Giang Lan tỏa ánh sáng, nhưng cũng nhuốm máu.

Bước chân như người bình thường không thể nào leo lên trời được, bây giờ hắn như đi trong lửa đỏ, đi đến phần cuối trời.

Khi Giang Lan đi đến hai bậc thang cuối cùng, tia sáng như đao kiếm đâm xuyên vai hắn.

Phốc.

Tiên huyết bay khắp bậc thang.

Tất cả mọi người giật mình.

Lần này bị thương nghiêm trọng hơn trước.

Nhưng làm cho bọn họ ngạc nhiên hơn là, Giang Lan không quan tâm, cũng không ngừng lại, bước chân vẫn bước như cũ.

Đây là bước thứ chín mươi chín.

Lúc này, Giang Lan cảm giác mình bị rất nhiều vết thương, nhưng bây giờ không phải là lúc điều trị, hắn phải đi ra bước cuối cùng.

Bước thứ chín mươi chín rơi xuống.

Lúc này, Giang Lan thấy được rất nhiều.

Thấy được ý tốt của thiếu niên ở quán rượu, nhìn thấy đối phương tặng lễ.

Cũng thấy được Ngao Long Vũ tạ lễ.

Nhìn thấy sư phụ đối xử tốt với hắn.

Oanh!!

Tiếng nổ vô hình vang lên trong người Giang Lan.

Trong chớp mắt, Giang Lan cảm giác cơ thể bị sức mạnh nghiền ép qua.

Cho dù tu vi của hắn là Phản Hư cũng không thể ngăn cản.

Bành!!!

Lúc này, trên người Giang Lan bắt tiên huyết tung tóe.

Cơ thể bị đả kích nặng nề.

Ọe!

Cơ thể không ổn định, Giang Lan quỳ một chân trên đất, tiên huyết phun ra.

Lúc này, hắn đã bị thương thật sự, lực lượng trong cơ thể khó có thể chống đỡ được.

Một bước cuối cùng để lên đỉnh, nhưng hắn lại có cảm giác trước mắt xa xôi.

Cây Cân Thiên Thê đặc thù hơn dự đoán của hắn nhiều.

Mà người phía dưới nhìn thấy cơ thể Giang Lan như một bóng nước phun tiên huyết, toàn bộ ngẩn ra.

Bọn họ nhìn Giang Lan, không nói nên lời.

Giống như không biết nên nói gì.

Mà Mâu Hưu thì mỉm cười, đối phương không bước lên đỉnh phong.

Hắn có nhược điểm, một nhược điểm trí mạng.

Không có ai mở miệng bảo Giang Lan tiếp tục đi, Kinh Tòa cũng không nói, Lâm Tư Nhã đang quay lại hiện trường cũng không, Nhàn Tích cũng không nói.

Ngay cả những đệ tử mới cũng không nói.

Lúc này, dù hắn thua cũng không ai chê trách.

Mà tất nhiên, từ xưa đến nay, Giang Lan không vì người khác mà thay đổi ý định của mình bao giờ.

Hắn đi lên cũng không vì cái khác, chỉ vì gánh vác trách nhiệm đệ tử ưu tú nhất Đệ Cửu Phong thôi.

Chỉ vì như vậy.

Lần này không liên quan đến việc hắn ẩn dấu tu vi, có thể vận dụng toàn lực lượng.

Mà hắn đã đi đến bước này rồi, sao có thể từ bỏ được.

Giang Lan gian nan đứng thẳng, hắn giống như lúc nào cũng sẽ ngã xuống bậc thang.

Đối mặt với vầng sáng, hắn cảm giác vầng sáng đang ngăn trở mình, giống như đang nói cho hắn về con đường mà hắn đang đi.

Như nói cho hắn biết, đó là con đường sai.

Đối mặt với loại chất vấn này, trong lòng Giang Lan ổn định, nhưng vẫn trả lời.

- Con đường ta đi, ta không thấy sai là được.

Phanh!

Rào cản tan vỡ.

Lúc này, Giang Lan bước chân lên vòng sáng.

Bước thứ một trăm.

Lên đỉnh.

Sau đó, Giang Lan quay đầu nhìn về phía Mâu Hưu bên dưới, thở dài, trên tay hắn còn dính đầy tiên huyết nhưng hắn không quan tâm, chắp tay lại. Hắn mở miệng nói với Mâu Hưu.

- Đã nhường.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️