Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 89: Đăng thiên.

Chương Trước Chương Tiếp



Trong đình trên đỉnh Đệ Cửu Phong, Mạc Chính Đông nhìn về phía đại điện.

Bên cạnh hắn còn có bốn người.

Phong Nhất Tiếu và ba người Thiên Nhân Tộc.

Mâu Thiên nhìn bóng dáng của Giang Lan, trong lòng rung động.

- Tâm như gương sáng, trời sập cũng không sợ hãi, khó trách hắn có thể đi đến loại độ cao này. Trẻ tuổi như vậy có loại tâm cảnh này rồi sao?

Mâu Thiên im lặng tự nói.

Người này đã vượt quá tưởng tượng của hắn.

Tu vi chỉ mới Kim Đan Kỳ, làm thế nào mới có tâm cảnh mạnh như vậy?

- Xem ra vãn bối của Mâu trưởng lão sắp thua rồi.

Phong Nhất Tiếu nhìn Mâu Thiên, mở miệng nói.

- Ha ha, không đến phút cuối cùng, đương nhiên không thể thấy tình huống phía sau.

Mâu Thiên cười gượng gạo nói.

Lúc này tất cả mọi người đều nhìn thấy bỗng nhiên vệt ánh sáng nở rộ, giống như ánh sáng bị tăng lên rất nhiều.

- A?

Phong Nhất Tiếu nhìn xuống phía dưới, tò mò nói.

Vị hậu bối của Mâu trưởng lão lui về sau một bước, làm cho độ khó khi đăng đỉnh bị tăng lên rất nhiều. Hắn có bị xem là đang gian lận không?

- Độ khó của hai bên đều tăng lên, nếu đệ tử Đệ Cửu Phong lui về sau một bước thì độ khó của cả hai cũng tăng lên, sao có thể tính là gian lận được?

Mâu Thiên Khai nói.

Nhưng hắn biết, Mâu Hưu đã không có khả năng đăng đỉnh.

Hắn đang ép buộc đối phương bị đào thải.

Đây là lựa chọn tốt nhất.

Phong Nhất Tiếu không nói gì, mà là nhìn về phía Mạc Chính Đông bên cạnh.

Nhưng mà trên mặt Mạc Chính Đông không có chút biểu tình nào.

...

Bỗng nhiên Mâu Hưu lùi về phía sau.

Ánh sáng trở nên mạnh mẽ hơn. Tất cả mọi người biết người này đang cố ý làm vậy.

- Hắn cố ý ăn gian sao? Lùi về sau làm cho cây Cân Thiên Thê xuất hiện biến cố?

- Thiên Nhân tộc vô sỉ như vậy sao? Không chơi nổi?

- Không phải trước đó kêu gào oai phong lắm sao? Bây giờ lại chơi thủ đoạn thấp kém thế?

Mâu Hưu nhìn phía dưới, lạnh lùng nói.

- Các ngươi không thấy Đệ Cửu Phong không nói gì sao? Cuồng nộ vô năng.

Người trên quảng trường nổi giận trong nháy mắt.

Mà Mâu Hưu không quan tâm những người này, hắn chỉ nhìn Giang Lan.

Hắn muốn chọc giận đối phương, làm cho tâm tính của đối phương mất cân bằng.

Nhưng hắn phát hiện ra, từ đầu đến cuối, đối phương không hề quay đầu nhìn một lần.

- Hắn không tức giận sao?

Mâu Hưu không thể hiểu được người này.

Giang Lan nhìn về phía trước, trong mắt hắn, đại khái chỉ có đi lên trước.

Đến nỗi Mâu Hưu.

Hắn không hề quan tâm đến đối phương đi đến đâu, cũng chẳng quan tâm đối phương có chuyện gì.

Thứ mà hắn cần quan tâm bây giờ là đi lên bậc thang cao nhất, giành được chiến thắng cho trận đấu này

Trong phạm vi năng lực có thể thắng được, hắn sẽ không từ bỏ.

Vòng sáng trở nên mạnh mẽ, với hắn mà nói thì chẳng có ý nghĩa gì, chỉ càng khó đi hơn mà thôi.

Không thể nào làm giảm quyết tâm muốn đi lên và ý nghĩ cất bước của hắn.

- Còn hai mươi bậc cuối cùng.

Trong lòng yên lặng tự nói một tiếng, sau đó Giang Lan bước tiếp.

Đi vào bậc thứ tám mốt.

Phía trên có vô số điểm sáng xuất hiện, hóa thành một chuôi kiếm nhỏ, ánh kiếm chém đến, khí thế hùng vĩ, chấn nhiếp linh hồn.

Ngay khi nhìn đến công kích này, Giang Lan biết mình không thể tránh.

Nó ẩn chứa sức mạnh Kim Đan viên mãn.

Nếu như bộc phát, hắn sẽ thua.

Nhìn thấy kiếm ý gào thét đến, hắn không né tránh, nhiều quá, cũng không thể trốn.

Phốc!

Phốc!

Kiếm quang xẹt qua người Giang Lan, rạch da hắn.

Trên cánh tay, đùi, mặt, thậm chí là hông cũng bị thương.

Tiên huyết chảy ra.

Sự đau rát truyền đến.

Giang Lan không quan tâm, cũng không có thời gian chú ý, hắn phải đi về phía trước, công kíc của kiếm lại đánh đến lần nữa.

- Phần lớn công kích chỉ làm ta bị thương nhẹ, chỉ có một công kích trong đó mới là trí mạng, nếu không tránh thoát được sẽ bị thương nặng.

Lúc này, Giang Lan tập trung toàn bộ sự chú ý vào ánh kiếm phía trước.

Hô!

Phốc! Phốc!

Trên người bị công kích liên tục, tiên huyết chảy ra, nhưng bây giờ không phải là lúc quan tâm đến.

Công kích trí mạng sắp đến.

Một giây sau, hắn thấy được.

Lần này, Giang lan thử nghiêng đầu tránh đi công kích đến ánh mắt

Phốc!

Khóe mắt bị thương.

Nhưng không có thời gian quan tâm, chỉ có thể tiếp tục kiên trì, công kích trí mạng lại đến.

Tất cả mọi người nhìn hắn, bọn họ ngạc nhiên phát hiện, lúc này trên người Giang Lan đã chằng chịt vết thương.

Mà hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Không hề dừng lại chút nào.

Đối với nhiều công kích như vậy, người xem không nói được nên lời.

Bọn họ tự nhận là bản thân trốn không thoát, chỉ cần bước chân hơi lộn xộn thì chắc chắn sẽ bị thương nặng.

- Phải có tố chất tâm lý mạnh đến mức nào thì mới có thể đi ổn như vậy được?

- Đúng vậy, nếu không cẩn thận thì có thể chết ở trên đó? Ta thấy có mấy công kích có thể lấy tính mạng của sư huynh.

- Chắc chắn các ngươi không biết tâm tính của sư đệ Đệ Cửu Phong mạnh thế nào, cảnh giới cao bao nhiêu. Những năm này, sư huynh Cố Kỳ của Đệ Nhất Phong luôn cố gắng ở Không Tĩnh Hồ, các ngươi nghĩ hắn làm vậy là vì cái gì? Là muốn vượt qua sư đệ Đệ Cửu Phong mấy chục năm về trước đấy. Đại khái là hơn sáu mươi năm trước, Cố sư huynh đã thua sư đệ Đệ Cửu Phong ở trên Không Tĩnh Hồ. Đến bây giờ Cố sư huynh còn chẳng dám nói mình vượt qua sư đệ Đên Cửu Phong đâu.

Kinh Tòa sững sờ nhìn Giang Lan, hắn nhớ vị sư đệ này rất ít khi cười, làm việc quy củ, không có gì nổi bật.

Nhưng khi đối mặt với nhiều công kích như thế, mà những công kích này sẽ làm tổn thương hắn, cũng có công kích ảnh hưởng đến tính mạng.

Vậy mà đối phương không hề chần chừ, cũng chẳng cúi đầu nhìn vết thương trên người.

Hắn chỉ ở làm một chuyện, đó chính là đi về phía trước.

Mâu Hưu ở phía sau cũng ngây người, chấn kinh, đối phương lấy dũng khí ở đâu ra vậy?

Chẳng lẽ hắn không sợ sẽ chết ở chỗ này sao?

Nên biết, càng đi về phía trước đồng nghĩa với việc thời gian né tránh càng ngắn hơn.

Hắn không sợ sao?

Lúc này, Mâu Hưu không có lòng đấu tranh, hắn lựa chọn lùi tiếp về sau.

Lúc này, Mâu Hưu lui về phía sau, công kích phía trên càng trở nên nhanh hơn, cũng dày đặc hơn.

Vô số kiếm quang đâm xuyên qua người Giang Lan.

Máu tươi rơi xuống trên mặt đất.

Mâu Hưu còn muốn lui nữa, nhưng nếu lui tiếp hắn sẽ không giữ vững được bản tâm, sẽ bị thua trước.

Bây giờ hắn chỉ có thể đứng đây xem.

Nhìn đối phương thua.

Mà động tác của Mâu Hưu làm cho người phía dưới càng tức giận.

- Vô sỉ, không biết xấu hổ.

- Không thắng được thì thôi, vậy mà dùng thủ đoạn đê tiện như vậy!

- Vô sỉ, thật sự quá vô sỉ.

Nhàn Tích đứng gần Kinh Tòa, nàng vẫn được người dìu. Nhưng nàng không xem nổi nữa.

- Bình tĩnh lại đi, Giang sư đệ không hề nhìn lại.

Kinh Tòa mở miệng

Lúc này, Nhàn Tích và mọi người ngìn về phía Giang Lan.

Giang Lan đã đứng ở bậc chín mươi.

Sắp đăng đỉnh.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy Giang Lan đứng ở nơi đó, đang dùng thuật trị liệu trị thương cho mình.

Vết thương trên người hắn chảy rất nhiều tiên huyết.

Nhìn thấy mà giật mình.

Mười bước cuối cùng.

Giang Lan biết, phía sau không hề tầm thường.

Chờ đến lúc tiên huyết trên người ngừng chảy, hắn bước về phía trước.

Ngay khi giẫm lên bậc chín mốt, Giang Lan cảm nhận được sự thay đổi, là do trời đất bị phá vỡ.

Gió mây cuộn trào, trên bậc thang có dung nham hiện lên.

Một bước này như dẫm lên hư không vô tận, mà phía dưới là dung nham nóng chảy.

Đầu bậc thang cũng thay đổi, trở thành con đường lên cuối trời.

Mà trong mắt những người khác, chỗ bậc thang của Giang Lan đã thay thổi trở thành một con đường Thông Thiên.

Dung nham đỏ thẫm xuất hiện, giống như hắn không đứng trên bậc thang nữa, mà đứng trên dung nham, đối mặt với chân trời.

Tia sáng mới chiếu rọi bốn phía.

Mà thấy cảnh này, trong lòng Mâu Hưu chấn động, giọng nói trở nên chói tai.

- Trèo lên, Đăng Thiên Thê?

-------------------

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️