Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 88: Đến chậm.

Chương Trước Chương Tiếp



Giang Lan vượt qua Mâu Hưu.

Điều này làm cho Mâu Hưu khó có thể tin được.

Rõ ràng đối phương mới bước đến bậc hai mươi, sao bây giờ lại chạy đến trước mặt hắn?

Hắn không có tình cảm gì sao?

Lúc này, Mâu Hưu thấy Giang Lan đã bước lên bậc năm mươi.

Mà hắn còn ở bậc ba mươi tám.

- Người này sao vậy?

Trong chớp mắt, bỗng nhiên Mâu Hưu cảm giác có phải mình đã chọn sai rồi không.

Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại sự bình thường.

Bây giờ không phải là lúc lo được lo mất.

Sau đó cũng không dễ đi như bây giờ.

Hiện nay chỉ cần đi qua bước năm mấy, sau đó là lĩnh vực mà hắn tự tin nhất.

Mà khi Giang Lan trực tiếp bước qua năm mươi bậc.

Bỗng nhiên những người phía dưới sững sờ.

Bọn họ khó có thể tin được.

Những người kia khó có thể tin được.

- Sư huynh Đệ Cửu Phong đã vượt qua Thiên Nhân Tộc kia?

Một giây sau, quảng trường vang lên tiếng reo hò.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Thiên Nhân Tộc ăn quả đắng.

- Đây là bọn hắn lần thứ nhất nhìn thấy cái kia Thiên Nhân tộc ăn quả đắng.

- Đi trước bảy bậc, có thể thắng được không?

- Không biết, nhưng chắc chắn không giống với lúc trước, phía trước không có hi vọng chiến thắng, nhưng bây giờ đã khác.

- Chỉ cần kiên trì được, chắc chắn sẽ thắng.

Lúc này, mọi người đều nhìn lên.

Giang Lan đi đến bậc thứ năm mươi, lại dẫn dắt những tâm niệm kia.

Nói thế nào nhỉ.

So với Không Tĩnh Hồ thì kém đi không ít.

Bước một bước ra.

Giang Lan giẫm lên lên bậc thứ năm mươi mốt.

Trong nháy mắt khi hắn đặt chân xuống, bậc thang biến mất phía sau lại xuất hiện lần nữa.

Sau đó nở rộ tia sáng, chiếu sáng bốn phương.

Ngay cả dưới chân Giang Lan cũng có ánh sáng xuất hiện.

- Đây là… Kỷ lục mới được sinh ra?

Mâu Hưu khó có thể tin được.

Đối phương có thể phá vỡ được ghi chép những năm qua của Thiên Nhân Tộc.

Đi qua nửa chặng đường bằng tốc độ nhanh nhất.

Mâu Hưu ổn định lại tâm thần, không nghĩ nhiều nữa.

Nếu không hắn sẽ phải dừng bước ở đây mất.

Nhàn Tích tiên tử Đệ Bát Phong được sư muội giúp đỡ đi lên trước

Vốn nghĩ rằng lúc nàng đến sẽ nghe được tin Đệ Cửu Phong bị thua trận.

Nhưng khi lên đến nơi. Lại nhìn thấy một vệt ánh sáng phóng lên trời, cũng nghe được đồng môn Côn Luân hoan hô.

- Trời ạ, chuyện gì xảy ra? Vì sao dưới chân sư huynh lại có ánh sáng? Chẳng lẽ đến thời gian thì có ánh sáng xuất hiện sao?

- Không phải, các ngươi nhìn bên dưới có chữ hiện lên, là ghi chép. Sư huynh Đệ Cửu Phong phá vỡ ghi chép nửa chặng đường của Thiên Nhân Tộc.

- Thiên Nhân Tộc đang tự rước lấy nhục sao? Không phá vỡ được ghi chép nên đến cho sư huynh Đệ Cửu Phong làm giúp?

Nhàn Tích tiên tử và sư muội kia rất ngạc nhiên.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Sư tỷ, hình như là sư đệ Đệ Cửu Phong đang áp chế Thiên Nhân Tộc Mâu Hưu.

- Sao có thể?

Nếu không thì sao những sư huynh khác lại hưng phấn như vậy chứ?

Lúc này, hai người có cảm giác bản thân đã bỏ lỡ mất chuyện đặc sắc nhất.

Đến chậm rồi.

...

Dọc theo quảng trường đại điện Côn Luân, bỗng nhiên đám người Phong Nhất Tiếu nhìn thấy có một vòng ánh sáng bắn ra từ Đệ Cửu Phong.

Trong nháy mắt, Phong Nhất Tiếu không hề có cảm giác gì.

Nhưng Mâu Thiên bên cạnh lại ngây người nhìn.

Hắn đã nhận ra đây là ánh sáng gì rồi.

Ghi chép nửa chặng đường của Cây Cân Thiên Thê bị đánh vỡ.

Là Mâu Hưu?

Không, không có khả năng, Mâu Hưu còn lâu mới được đạt đến trình độ phá kỷ lục.

Vậy đó là đệ tử ngọn núi thứ chín.

Chuyện gì đang xảy ra?

Sao đối phương có thể phá ghi chép của cây Cân Thiên Thê?

Phong Nhất Tiếu nhìn Mâu Thiên, bình tĩnh nói.

- Có lẽ Mâu trưởng lão không hề quan tâm trên Đệ Cửu Phong xảy ra chuyện gì nhỉ?

- A, ha ha, đương nhiên.

Sắc mặt Mâu Thiên trở nên kém rất nhiều.

Nhất là sau khi nhìn thấy ánh sáng đó lóe lên không ngừng.

Hai người trung niên phía sau cũng đứng ngồi không yên.

Nhìn loại tình huống này, chẳng lẽ Mâu Hưu sẽ thua?

- Ha ha.

Bỗng nhiên Mâu Thiên cười lên.

- Nghe nói hoàn cảnh trên Đệ Cửu Phong rất đặc biệt. Ta muốn đi qua mở mang kiến thức một chút, không biết Phong đạo hữu có thể dẫn chúng ta đi xem được không?

- Có chút khó khăn.

Phong Nhất Tiếu mở miệng nói.

- Đệ Cửu Phong khác biệt với tất cả mọi nơi, nhưng nếu vị sư đệ ta đồng ý thì đương nhiên là được.

- Vậy thì làm phiền.

Mâu Thiên mở miệng nói.

Sau đó bọn họ đợi một lúc lâu, cũng chẳng thấy đối phương đi gọi người.

Cuối cùng, Mâu Thiên lại mở miệng hỏi.

- Phong đạo hữu hỏi thế nào rồi?

- A? Vị sư đệ kia của ta đã đồng ý, ta còn nghĩ ba vị muốn nghỉ ngơi một lúc.

Phong cười nói.

Mâu Thiên.

- .....

Cuối cùng bọn hắn cũng không nói gì.

Mà đi trước về phía Đệ Cửu Phong.

......

Giang Lan đi lên từng bước một, lúc này hắn ở bậc thứ bảy mươi mốt.

Bậc năm, sáu mươi có mê cung trận, và vài công kích lẻ tẻ.

Đối với hắn thì chẳng ăn thua gì.

Hắn biết Mê Cung Trận, ngược lại hắn không hoàn toàn tránh khỏi hai công kích.

Cánh tay và đùi phải đều bị thương, nhưng không nghiêm trọng.

Nhưng khi đi lên bước thứ bảy mươi mốt, hắn phát hiện gặp phải sự giam cầm, hành động cũng không thể thoải mái như trước nữa.

Giang Lan bước vào cấp bảy hai.

Sau đó hắn thấy bên trên có một vệt ánh sáng hiện lên, là thuật pháp gai nhọn.

Rất mạnh.

Nhưng không có công kích đánh đến.

Sau đó Giang Lan tiếp tục đi lên, hắn cảm giác công kích của gai nhọn bị tăng lên.

Kim Đan viên mãn.

Lúc nào cũng có thể sẽ công kích.

Hơn nữa, theo bước chân của hắn, công kích ngày càng mạnh, không chỉ thế, Giang Lan còn cảm nhận được không gian phía trước đang vặn vẹo.

Giống như không thể thấy được công kích bắt đầu từ đâu.

Cũng chẳng biết lúc nào sẽ bị công kích.

- Mơ hồ, công kích trở nên mơ hồ, hơn nữa lực lượng ngày càng mạnh, nếu bị đánh trúng thì không chết cũng bị thương mất.

- Không biết, nhưng đúng là rất khó né tránh.

- Sư đệ dẫn trước rất xa, nếu bị đánh trúng, vậy thì…

Vậy thì có nghĩa với bị loại.

Có ưu thế không có nghĩa là sẽ thắng.

Đám người Kinh Tòa cũng đang xem, bọn họ có chút lo lắng.

Đây là cơ hội thắng lợi duy nhất.

Tám ngọn núi trước, bọn họ không có chỗ để phản kích.

Nhưng lần này có ưu thế rất rõ ràng.

Mâu Hưu nhìn Giang Lan, hắn đang ở bậc thứ bốn mươi sáu.

Hắn nhanh chóng lên bậc năm mươi, đến lúc đó, chắc chắn có thể đuổi kịp.

Ở bậc thứ bảy mươi, nếu đối phương không cẩn thận thì sẽ bị thương nặng ngay.

Chưa bao giờ hắn thấy có người đi lần đầu tiên đã đi được bảy mươi bậc mà không bị thương.

Giang Lan nhìn công kích phía trên, đi từng bước lên, không hề dừng lại chút nào.

Mà ánh sáng phía trên ngày càng sáng hơn.

Sức mạnh càng ngày càng mạnh, đã đến Nguyên Thần Kỳ.

Lúc này, dáng vẻ của Giang Lan như lúc nào cũng có thể rớt xuống.

Giang Lan đi đến bậc thứ bảy mươi tám.

Khi chân hắn dẫm ở bậc thứ bảy mươi chín, một trận gió thổi qua, lực lượng cường đại trực tiếp từ bên trên thổi xuống.

Rất nhanh, rất mạnh.

Sức mạnh phong bạo thổi qua làm da của Giang Lan có cảm giác đau đớn.

Đối mặt với công kích này, Giang Lan cứ vậy mà xem, hắn đi về phía trước không hề né tránh.

Không hề dừng lại chút nào



Oanh!!!

Lực lượng Nguyên Thần viên mãn đánh vào quảng trường, làm cho nhiều hố to nổ ra.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Giang Lan.

Bọn hắn phát hiện từ đầu đến cuối, sư đệ Đệ Cửu Phong không hề trốn tránh chút nào.

Hắn không sợ sao?

- Hắn không bị tâm tính của mình mê hoặc?

Bỗng nhiên Mâu Hưu phát hiện mình đã chọn sai.

- Nếu như thế, vậy thì chỉ có thể chọn con đường khác.

Lúc này, vệt sáng hiện lên vòng sáng mới.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️