Đối với quyết định của Mâu Hưu, Giang Lan cảm thấy ngoài ý muốn.
So tâm tính?
Không giống với suy đoán của hắn.
Nhưng cũng chẳng có vấn đề gì.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng. Đối phương muốn so đấu cái gì, chỉ cần thích hợp, hắn đều đồng ý.
- Đạo hữu muốn so thế nào?
Giang Lan mở miệng hỏi.
Thứ như tâm tính rất khó thể hiện, nên gần như không có cách nào so sánh.
Không Tĩnh Hồ có thể so đấu, nhưng thật ra vẫn có sự khác biệt.
Bây giờ, hắn đã không giống với trước kia nữa.
Không phải đi xa hơn, mà vì cảnh giới khác nhau nên áp lực cũng khác.
Có lẽ hắn không thể đi đến vị trí trước đó.
Nên khó mà so tâm tính được.
Không bắt được, không nhìn thấy.
- Nghe nói đến cây Cân Thiên Thê chưa?
Mâu Hưu lấy một cây cầu thang đá bằng bạch ngọc, sau đó thả ra.
Trong nháy mắt, thềm đá mở rộng, mà ở trên có một vệt ánh sáng, trôi nổi giữa không trung.
Vệt ánh sáng hiện ra, cầu thang đá biến mất trong nháy mắt
- Cây Cân Thiên Thê, lòng không loạn thì hiện bậc thang, trong lòng không chắc chắn thì bậc thang biến mất. Trong quá trình sẽ có công kích, cũng hơi nguy hiểm, đây là khảo nghiệm về tâm tính.
Đều dùng cảnh giới của bản thân. Vì thế việc ép tu vi là không cần thiết, không can thiệp đến chuyện của nhau.
Mâu Hưu nhìn Giang Lan, giải thích về cây Cân Thiên Thê, sau đó hỏi.
- Có muốn thử không? Lên đỉnh là chiến thắng.
Đây không phải đơn thuần chỉ so tâm tính, trong lòng Giang Lan có đáp án.
Cây Cân Thiên Thê so đấu ai ổn định và ứng đối tình huống bỗng nhiên xảy ra. cây cân thiên thê, sau đó hỏi:
- Thiên Nhân Tộc tỏ vẻ như đang so đấu sở trường với ta, nhưng thật ra đây là sở trường của đối phương.
Trong lòng Giang Lan có tính toán. Nhưng hắn không có lý do từ chối.
Bất quá hắn không có lý do cự tuyệt.
- Được.
Giang Lan đồng ý.
Những người khác không hiểu, đang so đấu cái gì?
Nhìn không nguy hiểm.
Kinh Tòa cau mày, nếu như so tâm tính, hắn cảm thấy sư đệ Đệ Cửu Phong sẽ thắng.
Nhưng nhìn cây Cân Thiên Thê này, thế nào cũng không phải so tâm tính.
Sư đệ không hề có kinh nghiệm, nếu gặp công kích sẽ hoảng loạn.
Chỉ có thể yên lặng theo dõi biến hóa
Những người khác cũng xem, bọn họ không chắc chắn thi đấu cái gì, nhưng không đánh có nghĩa là sẽ có phần thắng.
- Xin mời.
Mâu Hưu nhìn Giang Lan, làm tư thế xin mời.
Giang Lan không suy nghĩ nhiều, cũng không do dự bước lên.
Khi hắn bước lên bước đầu tiên, trong nháy mắt bậc thang tạo ra một chỗ đặt chân cho hắn.
Dát!
Bước một bước lên.
Ngay khi bước chân rơi xuống, trong nháy mắt Giang Lan phát hiện phía trên có một công kích đánh xuống.
Tốc độ rất nhanh.
Oanh!!!
Công kích trực tiếp đánh vào sau lưng hắn.
Công kích cực mạnh làm cho quảng trường xuất hiện vết nứt.
Công kích cấp bậc Kim Đan viên mãn, hơn tu vi một cảnh giới nhỏ.
Lúc này Giang Lan nghiêng người.
Trên mặt truyền đến chút rát.
Sau đó một vết thương nhỏ xuất hiện trên mặt.
Công kích kia chỉ xẹt qua, cũng may mắn tránh được.
Sau đó Giang Lan không quan tâm, từng bước mo
Vừa mới công kích đụng phải mặt của hắn, vì thế tránh khỏi.
Sau đó Giang Lan không có để ý, mà là nhìn xem đĩa CD từng bước một đi lên.
Nhìn cũng không có đi xem Mâu Hưu một mắt.
- Cái này...
Trong nháy mắt khi nhìn thấy công kích kia, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Công kích xuất hiện quá bất ngờ, nếu là bọn họ, tuyệt đối không thể làm được đến tình trạng này.
- Công kích này thật mạnh? Không hề giống Kim Đan hậu kỳ, hơn nữa không hề nói là sẽ công kích ngay từ bước đầu tiên.
- Đúng vậy, nếu đổi thành ta, ta không tránh thoát được, quá bất ngờ.
- Vô sỉ, không nói rõ quy tắc, còn cho người ta đi trước.
Kinh Tòa cũng rất kinh hãi, nếu như sư đệ có thiên phú tốt…Chắc chắn hắn sẽ là một tồn tại cực kỳ chói mắt.
Cho dù là tránh né trong nháy mắt, hay là phản ứng sau khi bị công kích. Đều không tầm thường.
Mâu Hưu nhìn Giang Lan, cau mày.
Hắn nghĩ đối phương sẽ truy hỏi vì sao hắn không nói ra quy tắc.
Hắn nuốt xuống câu:
- Công kích là ngẫu nhiên.
Tất nhiên, nếu vị đệ tử duy nhất của Đệ Cửu Phong không thua, vậy thì phải nghiêm túc tranh tài.
Hắn sẽ không giữ lại thực lực nữa.
Đả kích những người này mới thú vị.
Mâu Hưu nhìn lên, hắn trực tiếp đi nhanh năm bước, công kích nhanh chóng bay đến, nhưng hắn chỉ giật tay đã đánh tan.
Hắn chơi trò này từ bé đến giờ.
- Ta cảm thấy sư đệ bị lừa rồi, đối phương rất hiểu trò này.
- Ta cũng cảm thấy vậy, nếu muốn thắng thì ra tay trực tiếp là được rồi, cần gì phải làm cho phức tạp như thế?
- Có lẽ hắn nghĩ việc dùng sở trường của kẻ địch để đánh bại hắn mới thú vị chăng?
-…
Giang Lan vừa mới bước lên cấp thứ mười, đã thấy Mâu Hưu chạy đến cấp hai mươi.
Bậc thang này có chín mươi chín bước.
Bước vào cấp thứ một trăm là chiến thắng.
Giang Lan nhìn đối phương đi trước, cũng không quan tâm.
Bây giờ hắn lên bước thứ mười một.
Giẫm lên cấp thứ mười một, hắn phát hiện ở nơi này, bậc thang trở nên khác thường, giống như có thứ gì đó đang cố gắng làm hắn xao động.
Đố kỵ, phẫn nộ, ngạo mạn.
Nhưng rất yếu ớt. Mà càng có thêm một loại áp lực, giống như một ngọn núi đè nặng lên người.
Nhưng chút áp lực này không tính là gì, chủ yếu làm người ta phân tâm, tạo nên sự xao động trong lòng.
Làm cho bước chân không ổn định. Bất quá rất yếu ớt.
Nếu như không ổn định, hắn sẽ bị thua.
Cũng may là chỉ bị ảnh hưởng yếu.
Giang Lan đi từng bước về phía trước, không nhanh, nhưng đã thành công đi đến cấp hai mươi.
Lúc này Mâu Hưu đang ở cấp ba mươi mấy, tốc độ của hắn rất chậm.
- Tạm thời không cảm giác có công kích, nhưng không có nghĩa là phía sau không có, phải duy trì cảnh giác mới được
Sau đó Giang Lan cất bước, đi đến cấp hai mươi mốt.
Chỉ là khi hắn mới đặt bước chân xuống, Giang Lan cảm giác mình bước hụt
Nhưng mà, chỉ là cảm giác.
Giang Lan bước qua cấp hai mươi mốt, đi đến cấp thứ hai mươi hai.
Mâu Hưu nhìn Giang Lan một lần, chân mày cau lại.
- Lần đầu đi đến bước thư hai mươi mốt mà không bị ảnh hưởng chút nào, đúng là có chút bản lĩnh, nhưng có thể đi được bao xa chứ? Đi qua được năm mươi bước sao? Nên biết rằng, từ bước thứ hai mươi đến bước năm mươi mới bắt đầu khảo nghiệm nhược điểm của nhân tính. Nếu không cẩn thận sẽ rơi xuống ngay.
Mâu Hưu tiếp tục đi.
Nhưng rất nhanh, hắn nghe được tiếng bàn tán xôn xao phía dưới.
- Thật nhanh, sư huynh Đệ Cửu Phong tăng tốc?
- Đúng vậy, sao bỗng nhiên lại nhanh hơn trước nhỉ?
- Vừa rồi còn rất chậm mà?
- Không phải, rõ ràng tên Thiên Nhân Tộc kia càng ngày càng chậm, nhưng sư huynh Đệ Cửu Phong ngược lại càng nhanh hơn, ta có nhìn nhầm không vậy?
Mâu Hưu dừng lại nhìn về phía Giang Lan.
Nhưng lúc hắn quay lại, phát hiện Giang Lan trước đó bị hắn bỏ xa nay xuất hiện bên cạnh hắn, sau đó vượt qua hắn.
- Cái này, sao có thể như vậy được?