Giang Lan đi ra dạo một vòng.
Hắn đoán được kết cục, nhưng là không nghĩ sẽ làm cho các đệ tử Côn Luân khác biệt khuất như vậy.
Đối phương đến đây có chuẩn bị từ trước, hẳn là không có ai ngăn được bước chân của Mâu Hưu.
Về đến động U Minh, Giang Lan muốn tiếp tục tu luyện.
Hôm nay là bắt đầu, có lẽ mọi người không để trận chiến này trong lòng.
Nhưng mà hôm nay đối phương khiêu khích như vậy.
Có ý nghĩa những trận còn lại, mọi người sẽ dốc hết toàn lực.
Có lẽ sẽ có chuyển cơ.
Nếu như ngày mai vẫn không có.
Vậy thì...
Giang Lan phải đứng ở trước đại điện chờ.
Bởi vì rất có thể đến giữa trưa, đối phương đã đánh tới Đệ Cửu Phong.
Hắn thua, phía sau chính là Ngao Long Vũ
Giang Lan mở tranh Thần Nữ ra, lúc này Ngao Long Vũ vẫn nằm bên bờ hồ như cũ.
Trạng thái hư nhược vẫn không thay đổi.
Giang Lan cũng không biết kỳ suy yếu của Ngao Long Vũ có ở trong tính toán của đối phương không.
Nhưng biết hay không cũng không quan trọng.
Hắn sẽ nỗ lực hết mình.
Nhiều hơn nữa, cũng không phải là người như hắn có thể đối mặt.
Hắn cần chuẩn bị kỹ càng, cho dù thua, cũng phải thua dưới toàn lực của Kim Đan hậu kỳ.
Mà không phải là một người đi ngang qua sân khấu.
Hắn, không muốn cho Đệ Cửu Phong mất mặt.
Ngày thứ hai.
Giang Lan vẫn không đi xem khiêu chiến.
Hắn vẫn tu luyện như cũ, làm quen thuật pháp.
Cho đến lúc chiều, hắn mới dậy.
- Không có nhận đến báo cho sư phụ.
Xem ra toàn bộ Đệ Tứ Phong, Đệ Ngũ Phong, Đệ Lục Phong đã thất bại.
Giang Lan đứng lên rót cho trứng thực vật chút linh dịch.
Sau đó quay đầu đi về phía ngoài động U Minh.
Trên đường rời khỏi Đệ Cửu Phong, hắn ghé vài nơi.
Ví như đi chỗ tàng kinh, ví như nơi tu luyện thuật pháp.
Ở đây có không ít đệ tử, hắn đến cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Hơn nữa không có người nào biết hắn.
Đệ tử Côn Luân rất nhiều, toàn bộ chín ngọn núi đều biết hết.
Đừng nói đến loại đệ tử sáu mươi năm không rời khỏi núi như hắn.
Chớ nói chi là hắn loại này sáu mươi năm không có rời núi đệ tử.
- Tên Thiên Nhân Tộc kia thật quá đáng.
- Lúc sư huynh Đệ Lục Phong thua trận hắn có ý gì? Hắn thắng được rất nhẹ nhàng sao? Cứ một câu như vậy?
Vũ nhục ai đấy?
Giang Lan nghe được có người tức giận nói.
- Ta đã nhìn thấy được, cái tên Thiên Nhân Tộc kia tuyệt đối không phải là thiên tài bình thường, hắn gần như toàn năng.
Sư tỷ Đệ Tứ Phong so trận pháp với hắn mà cũng thua.
- Còn có sư huynh Đệ Ngũ Phong so luyện đan, cũng thua.
Còn nói đệ tử luyện đan của Côn Luân không bằng đồng tử hái thuốc bên người hắn. Ngược lại sao không cho đồng tử ra thử xem.
- Nếu mấy vị sư huynh sư tỷ không đi đại hội Vu Tiên, làm gì đến lượt hắn phách lối?
Thế nhưng các đệ tử trong vòng ba trăm năm, không có ai vượt qua hắn được.
Có người nhỏ giọng nói.
- Còn có ba ngọn núi, còn chưa biết thắng hay thua.
- Đệ Thất Phong và Đệ Bát Phong, nguyên thần viên mãn trong vòng ba trăm năm đã đi đại hội Vu Tiên hết rồi.
Không biết Đệ Cửu Phong có đệ tử hay không nữa.
- Nghe nói Đệ Cửu Phong là có, hình như là một vị sư huynh. Ta nhớ sư đệ Đệ Cửu phong là thân truyền đệ tử? Ta nhớ được nghe một vị sư huynh nào đó nói.
- Sư đệ Đệ Cửu Phong?
Lúc này, một nam tử mặc quần áo giống Giang Lan đi đến.
Thiên phú của sư đệ Đệ Cửu Phong... Nói như thế nào đây, hắn nhập môn không lâu.
Trước mắt còn ở Kim Đan Kỳ.
Không còn hi vọng?
Đám người ai cũng buồn rầu.
Nhưng tu vi của bọn hắn đều thấp.
Vì thế chỉ có thể phẫn nộ, nhưng bất lực.
Gương mặt Giang Lan vẫn bình tĩnh, sau đó đổi một chỗ.
Mất chút thời gian, đã về đến Đệ Cửu Phong.
- Sư phụ nói không sai, nhìn người bên ngoài nhiều một chút ngoài, có thể phòng ngừa chính mình xảy ra sai lầm.
Một lòng truy cầu lòng như nước, có đôi khi sẽ đi vào con đường cực đoan.
Không như mong muốn.
Khó trách có cách nói tiểu ẩn cư ẩn mình ở nơi hoang dã, đại ẩn cư ẩn mình nơi thành thị.
Sau đó Giang Lan tiếp tục bắt đầu tu luyện, chờ đợi ngày mai đến.
Ngày mai có một trận chiến không thể tránh.
Cũng không biết đối phương sẽ so cái gì với hắn.
......
Ngày tiếp theo.
Trời vừa sáng, mọi người đi về phía Đệ Thất Phong.
Muốn nhìn thử có cơ hội lật bàn hay không.
Trước đại điện Côn Luân, đám người Mâu Thiên đứng ở biên giới sơn phong, nhìn về phía Côn Luân Đệ Thất Phong.
- Mâu trưởng lão vẫn không muốn đi qua nhìn thử sao?
Phong Nhất Tiếu bình tĩnh hỏi.
Chỉ là trận đánh bình thường thôi, thắng thì không có gì đẹp, thua cũng chẳng mất mặt.
Nói xong, Mâu Thiên quay đầu nhìn về phía Phong Nhất Tiếu, cười nói.
- Đúng không, Phong đạo hữu?
Phong Nhất Tiếu đứng ở nơi đó, cười không nói.
- Nhiều năm không thấy, mấy người bọn ngươi đi rất xa, lão phu lại không được. Cũng may có một hậu bối không tệ lắm. Nếu không thì sao ta lại tự mình dẫn hắn đi ra. Phong đạo hữu thì sao? Không có đệ tử trên danh nghĩa sao? A, nghĩ ra rồi. Đều đi đại hội Vu Tiên.
Trong lời Mâu Thiên có ý cười.
Giống như bây giờ mới nhớ ra có rất nhiều người Côn Luân đi đại hội Vu Tiên.
Phong Nhất Tiếu híp mắt nhìn Mâu Thiên bên cạnh.
Lúc này Mâu Thiên cũng nhìn Phong Nhất Tiếu.
- Sau khi hậu bối của Mâu trưởng lão
khiêu chiến thần nữ xong, còn có dự định gì nữa không?
Phong Nhất Tiếu mở miệng trước.
- Không có dự định gì cả, sau khi kết thúc thì sẽ quay về. Dù sao chỉ dẫn hắn đi ra gặp chút việc đời, xem thiên tài tu tiên của thế giới bên ngoài.
Mâu Thiên tỏ vẻ tùy ý.
Phong Nhất Tiếu cũng không hỏi thêm gì nữa.
Mà là đang chờ .
Chờ đợi ba trận khiêu chiến cuối cùng bắt đầu, và kết thúc.
...
Có không ít người đến Đệ Thất Phong.
Mà người ứng chiến là một vị tiên tử.
Trong Nguyên Thần Kỳ.
Vốn nàng đang bế quan, nên không đi đại hội Vu Tiên.
Ai có thể ngờ được, trong thời gian này lại có thể có người dám đến tận cửa khiêu khích.
Đây tuyệt đối là đã tính toán kỹ càng.
Chờ sau khi Mâu Hưu đến, Nhàn Tích tiên tử mở miệng nói.
- Đạo hữu, ta thừa nhận ngươi rất mạnh. Ta cũng biết các ngươi cố ý đến tận cửa khiêu khích. Nhưng các ngươi có nghĩ đến hay không. Hai tháng sau, những người khác trong Côn Luân sẽ trở về. Đến lúc đó sẽ có người đến cửa khiêu chiến Thiên Nhân Tộc.
- Chờ thắng được ta rồi hãy uy hiếp.
Mâu Hưu áp chế tu vi, sau đó bước ra một bước.