- Đại ca ca còn có vấn đề gì nữa không?
Thiếu niên tò mò hỏi.
Giang Lan lắc đầu.
Chính xác là không có vấn đề gì.
- Đại ca ca quen biết long tộc sao?
Thiếu niên này giống như đã rất lâu không nói chuyện với người khác, trong thời gian ngắn không muốn rời đi.
- Tính ra thì có gặp qua.
Giang Lan đáp.
Hắn và Ngao Long Vũ xem như có gặp mặt, hợp tác với nhau.
Cũng không có gì khác liên quan.
- Long Tộc có một đặc tính, đó là càng nhanh trưởng thành thì cũng càng suy yếu. Vì thế Long có thiên phú cực cao sẽ được trưởng bối bảo vệ, nên khi Long gần trưởng thành mới xuất thế.
Thiếu niên kia giải thích.
Vốn là hắn muốn tiếp tục nói, chỉ là còn chưa mở miệng, Giang Lan đã nhắc nhở một câu.
- Quầy hàng có bình rượu sắp rơi.
- A?
Thiếu niên kia run người, sau đó nhanh chóng chạy về phía quầy hàng.
Giang Lan nhìn thiếu niên đi lấy chai rượu, sau đó hắn yên tâm đợi.
Đợi ông chủ quay về.
Còn đồ tặng trên bàn, hắn không chạm vào.
Đối với thiếu niên kia, hắn không nghĩ nhiều.
Sau đó Giang Lan nhắm mắt lại đi vào tâm cảnh.
Thiếu niên kia nhìn Giang Lan, cũng nhắm mắt, hắn thử xem có thể đi vào tâm cảnh của đối phương không.
Chỉ cần có thể đi vào, hắn cũng không cần tiếp tục cố gắng .
Gia gia nói cho hắn biết như vậy.
Thiếu niên kia nhắm mắt, sau đó hắn xuất hiện trước một gian khách sạn.
Chỉ cần hắn đi vào, là có thể kéo đại ca ca vào trong khách sạn.
Đương nhiên phải đi vào được mới có tư cách kéo người qua.
- Nhìn có vẻ rất dễ dàng.
Đi đến cửa khách sạn, thiếu niên kia đưa tay đẩy cánh cửa.
- Hả?
Rõ ràng chỉ đẩy cánh cửa thôi, nhưng hắn có cảm giác không mở nổi.
Sau đó hắn dùng cả hai tay.
Vẫn không hề nhúc nhích.
Thiếu niên bắt đầu dùng chân đá.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Đại môn cũng không nhúc nhích tí nào.
Một lúc lâu sau, thiếu niên từ bỏ.
- Cũng đúng, đại ca ca tu luyện một trăm năm, ta mới cố gắng mấy năm, đẩy không ra cũng là chuyện là bình thường.
Lần sau đến đây, sẽ đẩy tiếp.
Có lẽ rất dễ dàng.
Thiếu niên tự an ủi bản thân.
Sau đó hắn phát hiện một cánh tay đặt lên vai mình.
Hắn sợ hết hồn.
- Gia gia?
Thiếu niên quay đầu nhìn thấy người đó là gia gia hắn.
Đúng vậy.
Lúc này, lão giả đã đứng ở trên quầy, hắn đang nhìn thiếu niên kia.
Hắn đang nghĩ, vì sao chai rượu hôm nay không rơi mất.
- Rượu tốt rồi, đi chuẩn bị tặng phẩm của ngươi đi.
Lão giả mở miệng nói ra.
- Đi ngay đây.
Thiếu niên kia nhanh chóng chạy về phía sau.
Sau đó lão giả nhìn Giang Lan ở góc bên kia, trong mắt không giấu được sự tán thưởng.
- Một lần còn tốt hơn một lần, không biết Mạc Chính Đông kia vui vẻ bao nhiêu.
Lão giả im lặng tự nói.
Vốn dĩ Giang Lan đang nhắm mắt tu dưỡng tâm cảnh.
Nhưng bỗng nhiên, hắn xuất hiện ở trong khách sạn.
Sau đó hắn nhìn thấy lão giả đứng ở quầy hàng ra hiệu cho hắn, giống như đang nói có thể mua rượu ngon được rồi.
Giang Lan giật mình tỉnh giấc.
Khi hắn mở mắt ra, đúng là thấy lão giả đứng bên quầy hàng đang chờ hắn.
- Thật lợi hại.
Trong lòng Giang Lan rất kinh ngạc.
Lần trước, ông chủ cũng xông đến không một tiếng động, lần này cũng giống vậy.
Sau khi trải qua mười năm say, tâm cảnh của hắn mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.
Nhưng đối phương vẫn dễ dàng kéo hắn vào khách sạn, xông vào tâm cảnh của hắn.
- Vị tiền bối này mạnh cỡ nào?
Hắn không biết được.
Nhưng mở khách sạn ngay dưới núi Côn Luân, còn dẫn theo một vị thiếu niên bị Cùng Kỳ nuôi lớn lại chưa hề xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Như vậy đã đủ chứng minh đối phương không đơn giản rồi.
- Không đi đại hội Vu Tiên sao?
Lúc Giang Lan đi qua, ông chủ mở miệng hỏi.
Nói xong, hắn còn nâng cốc đưa đến trước mặt Giang Lan.
- Muốn đợi lần sau.
Giang Lan trả lời một tiếng, sau đó trả linh thạch.
Hắn không giàu, nhưng cũng không nghèo.
Dù sao hắn không cần dùng linh thạch mua những thứ khác.
Đệ tử khác cần mua tài nguyên gì.
Hắn thân là đệ tử thân truyền, cũng là một vị đệ tử duy nhất của Đệ Cửu Phong.
Thứ không thiếu chính là tài nguyên.
Nên có đều sẽ có, hơn nữa tuyệt đối không thiếu.U
Sư phụ đối xử với hắn không có nửa phần không tốt.
Luôn dạy dỗ, nhắc nhở hắn.
Nếu trong phạm vi hợp lý, sư phụ sẽ đồng ý mọi chuyện hắn yêu cầu.
Mà hắn, đại khái chỉ có thể mua bình rượu ngon hiếu kính người.
Sau đó, thiếu niên lại lấy ra một túi đậu phộng.
Giang Lan vẫn không mở miệng hỏi thăm, chỉ là cám ơn một tiếng.
Nhìn Giang Lan rời đi, lão giả đưa mắt nhìn thiếu niên bên cạnh, nói.
- Chưa quên khảo thí chứ?
- Ta đồng ý.
Trên mặt thiếu niên hiện lên sự tự tin.
Lão giả nhìn thiếu niên, cười không nói.
Cháu trai này khó lường, mục tiêu rộng lớn.
………………
Giang Lan đi dọc theo đường, đi về phía Đệ Cửu Phong.
Nhưng lúc lên đến đỉnh núi, hắn không thấy sư phụ.
Giang Lan cúi người.
Đặt rượu và đậu phộng ở vị trí cũ.
Tất nhiên sư phụ sẽ biết là hắn đưa đến.
Sau đó, hắn quay về động U Minh, muốn tiếp tục tu luyện.
Giang Lan muốn quen thuộc cảnh giới trước mắt.
Sau đó nhanh chóng tu luyện Cửu Ngưu Lực đến viên mãn, lại học thuật pháp thượng vị Cửu Kiếm Lực.
Cái tên này mạnh hơn so với Cửu Ngưu Lực nhiều.
Mong đừng làm hắn thất vọng.
Dù sao hắn cũng rất thích Cửu Ngưu Lực.
Không vì gì khác, vì có có thể giết địch trong một quyền.
Có thể dùng một quyền giết địch, đương nhiên hắn sẽ không dùng thuật pháp khác.
Vì sao phải cho kẻ địch cơ hội?
Chờ quen thuộc thuật pháp, Giang Lan sẽ đi xem sách, hắn cần bổ túc những tri thức khác nữa.
Trong lúc đọc sách có thể đánh dấu mà không cần tu luyện.
Dù sao lúc trước đánh dấu sẽ nhận được linh dược Nguyên Thần thôi.
Bây giờ đánh dấu, mới được linh dược mà Luyện Thần Phản Hư cần.
----------------------------------------------------