Đệ tử đi đại hội Vu Tiên phần lớn là thiên tài hoặc là đệ tử ưu tú.
Đại hội này đúng là rất hấp dẫn người khác.
Nhưng nhiều người như vậy đi ra ngoài, Giang Lan mới có cảm giác không an toàn.
Lỡ may có người nhắm vào Côn Luân, vậy là xong đời.
Nhưng hắn cũng nhìn thấy vài người quen lên pháp bảo phi hành.
Ví dụ như vị sư huynh Cố Kỳ từng gặp ở Không Tĩnh Hồ.
Lại ví dụ như vị sư huynh Trung Lộ của Đệ Bát Phong có khả năng cao đã thành tiên.
Nữ, ngược lại hắn không thấy Ngao Long Vũ.
Có lẽ nàng vẫn còn ở trong Dao Trì.
Những người khác không thấy, không biết có đi hay không.
Đương nhiên, những chuyện này không liên quan gì đến Giang Lan.
Hắn rời khỏi điện Côn Luân, cũng không quay về Đệ Cửu Phong, mặc dù tu luyện rất quan trọng, nhưng có một số việc khác cũng cần để trong lòng.
Ví dụ như hiếu kính sư phụ.
Dưới núi Côn Luân có một gian khách sạn, tên là Khách Sạn Cựu Tửu.
Khách sạn này có từ rất lâu.
Hình thức chưa bao giờ thay đổi, cái bàn cũ kỹ cũng chưa từng đổi qua, trăm năm như một ngày.
Đứng tại trước khách sạn, Giang Lan có chút ngoài ý muốn.
Lần đầu tiên hắn đến khách sạn này là vào một trăm năm trước.
Nhưng trăm năm qua, khách sạn vẫn y nguyên, bình thường và vắng vẻ như cũ.
Đường xuống núi đã thay đổi, cây cối xung quanh cũng khác xưa.
Thay đổi rất lớn, luôn có cảm giác từng có người đánh một trận ở cửa ra vào.
Sau đó đổi đường, đổi cây.
- Đại ca ca, ngươi không đi vào sao?
Bỗng nhiên có giọng nói vang lên sau lưng Giang Lan.
Là thiếu niên mở tiệm kia.
Giang Lan nhìn thấy thiếu niên kia, vốn định mở miệng nói, lại phát hiện đối phương mở miệng trước, giọng nói tò mò.
- Không có tiền sao? Gia gia nói có thể ký sổ. Nhưng phải có lợi tức.
-.....
- Có tiền.
Giang Lan đi vào bên trong.
Hắn phát hiện trên mặt thiếu niên này có chút bẩn, nhưng tinh thần rất tốt, tu vi cũng có chút kỳ quái.
Hắn cảm giác nắm đấm của đối phương rất cứng.
Không biết so với hắn thì thế nào.
Nhưng Giang Lan không có ý định thử.
Hắn không muốn gây chuyện.
Đương nhiên, thiếu niên này vẫn giống như một trăm năm trước, gần như không trưởng thành.
Trong chớp nhoáng này, hắn nhớ đến Ngao Long Vũ.
- Chu kỳ lớn lên của Long Tộc rất chậm sao?
Giang Lan mở miệng hỏi câu.
- Long sao?
Thiếu niên suy nghĩ một chút nói.
- Gia gia từng nói qua cái này.
Chu kỳ trưởng thành của Long tộc không xác định chính xác được. Nhân loại chúng ta đến mười tám tuổi thì thành niên, còn Long tộc chậm hơn rất nhiều.
Giang Lan nhìn thiếu niên một trăm năm chưa trưởng thành kia, cảm giác đối phương nói câu nói này, không có sức thuyết phục.
Nhóc con này có lẽ đã mấy trăm tuổi.
- Chu kỳ lớn lên của Long tộc không có thời gian cố định?
Giang Lan hỏi.
Nếu không có chu kỳ chính xác, vậy có lẽ không phải dùng tuổi để đếm.
- Không phải, chờ ta rửa tay xong rồi nói cho ngươi, à, gia gia ta lát nữa mới về, bây giờ không có rượu ngon.
Nói xong, thiếu niên chạy ra đằng sau rửa tay.
Giang Lan không nói gì thêm, hắn tìm một xó xỉnh ngồi xuống.
Hắn nhớ kỹ lần đầu tiên đến đây, gặp được Ngao Long Vũ, gặp một con tiểu yêu.
Khi đó hắn mới Kim Đan sơ kỳ.
Bây giờ, ngược lại mạnh hơn lúc đó rất nhiều.
Hy vọng lần sau quay lại đây, hắn đã thành Tiên.
- Ta đến.
Lúc này, thiếu niên đi đến cạnh Giang Lan, hắn cầm một đĩa đậu phộng và một bình trà.
- Đại ca ca, ngươi có thể giúp ta một chuyện nhỏ sao?
Thiếu niên ngồi xuống nhìn Giang Lan.
- Là cái gì?
Giang Lan mở miệng hỏi.
Hắn duy trì trạng thái tốt nhất, phòng ngừa hết thảy phát sinh ngoài ý muốn.
Dù sao rất nhiều người tìm hắn hỗ trợ, không phải hỗ trợ làm cho đối phương giết, chính là hỗ trợ giấy vay nợ mệnh.
Vì thế nên khi nghe được vấn đề này, hắn phải cẩn thận hơn bình thường.
Tất nhiên thiếu niên kia không phát hiện điều gì khác thường, hắn lấy một viên linh thạch ra, đó là linh thạch khảo thí thiên phú.
- Có thể cho ta xem thiên phú của đại ca ca được không? Cái này, còn có cái này nữa, tất cả đều cho ngươi.
Nói xong, hắn đưa đậu phộng và nước trà cho Giang Lan.
Giống như đó là thù lao.
- Không vấn đề gì.
Hắn không hiểu đối phương làm như thế để làm gì.
Nhưng đúng nó là linh thạch khảo thí thiên phú đơn giản.
Sau một lát, Giang Lan thu tay về, thiếu niên cầm lại linh thạch.
- Đại ca ca vừa hỏi về chu kỳ lớn lên của Long Tộc sao?
Thiếu niên hỏi.
Vừa rồi hắn có hỏi gia gia một chút.
Giang Lan gật đầu.
- Chu kỳ trưởng thành của Long tộc căn cứ vào đâu?
- Thật ra Long cũng có tuổi, bọn họ trăm năm mới được một tuổi, cũng có thể là năm mươi năm một tuổi, cũng có Long mười năm một tuổi.
Thiếu niên nói.
Giang Lan nhìn đối phương, không nói gì, đối phương còn muốn nói tiếp.
Thiếu niên tiếp tục mở miệng nói.
- Mà mấy năm tuổi kia thật ra phải nhìn thực lực của bọn họ.
Chỉ cần tăng thực lực lên, chu kỳ trưởng thành sẽ càng rút ngắn. Có thể nói là một loại thiên phú, thiên phú càng cao thì trưởng thành càng nhanh.
Mà lớn lên càng nhanh thì tu vi càng tăng lên cao.
Cho đến khi trưởng thành thì sau này sẽ tương đối cố định.
Theo tuổi bình thường mà tính là được rồi.
- Trưởng thành có tu vi gì?
Giang Lan hỏi.
Chỉ cần biết cái này, hắn có thể biết được Ngao Long Vũ đã trưởng thành hay chưa.
- Long tộc trưởng thành có tu vi kém nhất là Tiên.
Bình thường, Long Tộc thành niên đều là Nhân Tiên.
Thiếu niên mở miệng nói.
Giang Lan gật đầu, đơn giản mà nói, tu vi chưa đến Luyện Thần Phản Hư, tất cả đều là vị thành niên.
Vì thế, Ngao Long Vũ đúng là ấu Long thật.
Bị bề ngoài của nàng lừa.
Hỏi như vậy là đủ rồi, Giang Lan không cần thiết phải hỏi những thứ khác nữa.
Nhưng Ngao Long Vũ nhìn thế nào cũng không giống một đứa bé.
Ăn nói có ý tứ, làm việc gọn gàng, chưa từng thiếu nợ ân tình của người khác.