Trong khi Giang Lan đang cố gắng làm quen với thuật pháp, bỗng nhiên hắn nhận được một tin tức.
Là tin tức Côn Luân bắt đầu xuất phát đến đại hội Vu Tiên.
Có lẽ hắn nên đến xem bọn họ rời đi.
Cũng không phải là hắn phải đi, mà vì sư phụ muốn hắn nhìn khí thế đó..
Để còn kịp hối hận.
- Sư phụ muốn ta bên ngoài chơi vậy sao?
Giang Lan bất đắc dĩ.
Nhưng có lẽ hắn cũng sắp phải ra ngoài một chuyến.
Dù sao bây giờ hắn đã là Luyện Thần Phản Hư.
Rất gần với Tiên.
Mấy chục năm hoặc mấy trăm năm sau phải ra ngoài độ kiếp rồi.
Có lẽ lúc đó sư phụ sẽ vui mừng lắm, toàn bộ Đệ Cửu Phong đi ra ngoài lịch luyện.
Sau đó Giang Lan rời khỏi Đệ Cửu Phong, đi đến ngoài đại điện Côn Luân.
Lên đường đi đến đại hội Vu Tiên từ nơi này.
Ánh nắng dịu dàng, gió nhẹ thổi qua.
Giang Lan đi đến bậc thang đại điện, bên cạnh còn có một đám đệ tử đang đi bộ lên.
Ngẫu nhiên Giang Lan nhìn qua mấy lần, hắn phát hiện quần áo của mình đã không giống với mọi người.
Đa số đệ tử là Luyện Khí và Trúc Cơ.
- Thì ra trang phục của đệ tử nhập môn đã thay đổi.
Cứ một trăm năm thì đổi trang phục một lần.
Ngàn năm lặp lại một vòng.
Vì vậy rất dễ dàng biết được đệ tử đã nhập môn bao nhiêu năm, đương nhiên, có một số đệ tử không mặc đồng phục.
Nên cũng không tuyệt đối.
Giang Lan đến từ Đệ Cửu Phong, có rất ít người biết hắn.
Lần này, hắn cũng nghe được một số tiếng bàn luận.
Ví dụ như.
- Đây là sư huynh Đệ Nhất Phong sao? Cảm giác lực lượng trên người hắn nội liễm, có lẽ đã Kim Đan rồi?
- Không biết, chưa thấy bao giờ.
- Nếu không thì đi lên hỏi một chút?
- Ngươi dám thì ngươi đi đi.
Giang Lan đi dọc theo đường, có cảm giác không quen.
Trước đó, những sư huynh trong môn phái không hề nói như vậy.
Không nghĩ nhiều nữa, Giang Lan bước từng bước một đi về phía đại điện.
Rất nhanh, hắn đi đến quảng trường trước đại điện.
Sau đó tìm một xó xỉnh rồi đứng.
Trên quảng trường, hắn nhìn thấy có một mâm tròn lơ lửng, đó là pháp bảo phi hành cỡ lớn.
Phía trên có một vài đệ tử.
Liếc qua một cái, Giang Lan phát hiện bên trên có không ít tiên, tu vi thấp nhất cũng là Nguyên Thần.
Nếu hắn đi lên, đại khái là một Kim Đan đứng trong một đám Nguyên Thần Phản Hư.
Thật ra tốc độ tu vi bên ngoài của hắn đã tăng lên rất nhanh rồi.
Nhưng sau này không thể tăng nhanh như vậy được nữa.
Dựa vào tài nguyên thôi thì không thể luôn bảo trì tốc độ tu luyện như thiên tài.
Nếu không thì sẽ có những thiên tài cảm thấy khó chịu.
Dễ dàng gây thù hằn vô cớ.
Nhưng cũng không thể quá chậm.
Phòng ngừa một số người không có chuyện tìm phiền phức.
Giang Lan đứng ở một xó xỉnh, nhìn không rất nhiều đệ tử đi về phía pháp bảo phi hành.
Một lúc sau, phía trên có rất nhiều người đứng.
Y phục màu xanh là đệ tử ưu tú của tông môn.
Giang Lan chỉ là đệ tử ưu tú của Đệ Cửu Phong.
- Vị sư huynh này, làm thế nào mới có tư cách đi đại hội Vu Tiên?
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên bên cạnh Giang Lan.
Là một thiếu niên.
Tu vi Luyện Khí, có lẽ mới
nhập môn chưa đến hai năm.
- Trở thành đệ tử ưu tú của mỗi ngọn núi là được.
Giang Lan trả lời một câu.
Đại khái là như vậy, hắn là đệ tử ưu tú của Đệ Cửu Phong, cũng là đệ tử thân truyền của phong chủ.
Cũng là người thừa kế mạnh nhất của phong chủ Đệ Cửu Phong.
- Vậy có hạn chế tu vi không?
Thiếu niên kia hỏi một lần.
Giang Lan nhìn pháp bảo phi hành phía trên, nói.
Những sư huynh sư tỷ phía trên kia, yếu nhất cũng là tu vi Nguyên Thần.
Thiếu niên.
-.....
Quá xa vời.
Nguyên Thần đấy, đó là nhóm người đứng đầu tông môn, cũng cần hơn trăm năm mươi năm mới lên Nguyên Thần được.
Những người như bọn họ không tính là dứng đầu, trong vòng ba trăm năm vào Nguyên Thần là tốt lắm rồi.
- Đa tạ sư huynh giải đáp.
Thiếu niên cảm ơn một tiếng, sau đó lui ra.
Không có ý định quấy rầy Giang Lan.
Giang Lan cũng không quan tâm, hắn chỉ đứng ở nơi đó nhìn.
Trên quảng trường có rất nhiều người, rất nhiều tu vi khác nhau.
Bọn họ trò chuyện với nhau, có chủ đề riêng biệt.
Nhưng đa số người đều thảo luận chủ đề về người đứng trên pháp bảo phi hành.
Giống như đang lấy những người kia làm giương, làm mục tiêu sống.
Có ít người tỏ vẻ chút tiếc hận.
Giống như suýt chút nữa đi lên pháp bảo phi hành đi đến đại hội Vu Tiên là bọn họ.
- Mặc dù ầm ĩ chút, nhưng mà cảm giác không tính là kém. Sư phụ nói rất đúng, ngẫu nhiên có thể dạo quanh tông môn đi một vòng.
Quá xa thì thôi.
Có thể gây chú ý cũng bỏ qua. ý
Rất nhanh, pháp bảo phi hành bắt đầu bay lên không, tất cả mọi người đã đến đông đủ.
Lúc này, đứng đầu pháp bảo có
một nam tử trung niên, đầu tóc rối bời, có vài sợi tóc bạc xen lẫn, hắn nhìn xuống quảng trường rồi nói.
- Còn vị đệ tử thân truyền nào muốn đi không? Có thể bước lên trước.
Giang Lan cúi đầu.
Luôn cảm giác vị tiền bối này đang nhìn về phía hắn.
Nội Tửu Thiên nhìn thấy Giang Lan, nhưng thấy Giang Lan không hề có ý muốn đi cùng nên không ra tay đưa hắn đi theo.
Chỉ cần Giang Lan do dự, muốn đi lại cố kỵ cái gì đó, hắn sẽ ra tay.
Bây giờ coi như xong.
- Nếu không còn ai, vậy thì xuất phát thôi.
Giọng nói của Nội Tửu Thiên vang lên.
Sau đó pháp bảo phi hành bay về phía chân trời.
- Chúc sư huynh, sư tỷ thuận buồm xuôi gió.
Đám người cúi đầu tạm biệt.
Giang Lan cũng cúi đầu.
Theo mọi người.
Nhìn thấy những người này đi một cách thuận lợi đi, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất sẽ không có ai phát hiện hắn thay đổi ý định, sau đó đưa hắn đi cùng.
Lần sau đi.
Lần sau khi hắn là Tiên.
Ít nhất là Nhân Tiên.
Cũng hoàn thành tâm nguyện của sư phụ.
Đệ Cửu Phong có đệ tử tham gia đủ loại hoạt động và đại hội.
Chờ đến lúc đám người Nội Tửu Thiên rời khỏi đây.
Người trên quảng trường cũng bắt đầu rời đi.
Tất nhiên Giang Lan cũng muốn về Đệ Cửu Phong để tiếp tục tu luyện.
Những người này đi ba tháng, cũng không ảnh hưởng gì cả.