Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 78: Mười năm không đánh dấu.

Chương Trước Chương Tiếp

Giang Lan đồng ý.

Theo lời sư phụ hắn nói.

Đại hội Vu Tiên rất an toàn.

Nhưng nhiều người tụ tập một chỗ như thế, sẽ an toàn được sao?

Giang Lan không tin.

Chỉ cần là rèn luyện, chỉ cần là cái gì đại hội thi đấu, bình thường đều sẽ xuất hiện một vài chuyện ngoài ý muốn.

Đi ra ngoài thì sẽ gặp phải.

Không ra khỏi cửa thì sẽ không sao.

Năm mươi năm này, hắn luôn chờ đợi trên Đệ Cửu Phong, tu luyện 110 năm.

Ngoại trừ 50 năm đầu tiên rời khỏi Đệ Cửu Phong, hắn gặp chuyện mấy lần, sau đó thì không sao nữa.

Vẫn nên ở Đệ Cửu Phong là an toàn nhất.

Còn không ảnh hưởng đến việc hắn đánh dấu tu luyện.

Rời khỏi đây trong ba tháng, mặc dù có thể đánh dấu được nơi tốt.

Nhưng mà quá xa, cũng quá lâu.

Trước mắt hắn mới tu vi Luyện Thần Phản Hư, nếu như Giang Lan sử dụng tu vi trước đám người.

Như vậy thì rất khó yên tĩnh mà tu luyện.

Tổng kết lại.

Là do hắn chưa đủ mạnh.

- Sư phụ, tu vi của đệ tử còn rất yếu.

Giang Lan mở miệng từ choiis.

Hắn cảm thấy mình vẫn nên tiếp tục tu luyện ở Đệ Cửu Phong thì hơn.

Muốn đổi chỗ, có thể đi đến ngọn núi khác một chuyến.

Không phải cứ cần đi ra ngoài.

Hơn nữa, hắn vừa say một giấc chiêm bao mười năm, có ý nghĩa mười năm này hắn không đánh dấu.

Ai biết quà tặng Đại Đạo sẽ tích góp được đến mức nào.

Lỡ may nhận được tạo vật Thiên Địa, vậy thì hắn sẽ dễ dàng thành Tiên hơn nhiều.

Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan một lúc, sau đó mở miệng khuyên nhủ.

- Cố gắng tu luyện cũng không sai, nhưng ngươi vẫn nên ra ngoài tiếp xúc với mọi người, như vậy mới không bị cô lập, tách biệt với thế giới.

Hắn cảm thấy đồ đệ này của mình trở nên quái gở.

Tâm tính tốt, nhưng không nên từ chối tiếp xúc với người khác như vậy.

- Không nhìn thấy ánh sáng và bóng tối trên người người khác, sẽ làm cho bản thân rơi vào điểm mù, nhất là những người có tâm tính như ngươi.

Mạc Chính Đông bổ sung một câu.

- Đệ tử sẽ thường xuyên tự xét lại.

Giang Lan cúi đầu đáp lời.

Sư phụ hắn nói rất đúng, có đôi khi tâm tính vô vi, sẽ làm cho hắn trở nên cố chấp.

Cần phải tỉnh táo lại.

Nhất là người như hắn, càng đi xa trên con đường này, nếu không cẩn thận sẽ xuất hiện sai lầm.

Còn may sư phụ hắn nhắc nhở sớm.

Giang Lan đã nói như vậy, Mạc Chính Đông còn có thể nói cái gì?

Không đi thì không đi thôi.

- Có rảnh thì ngươi có thể đi đến ngọn núi khác ở Côn Luân dạo một vòng.

Mạc Chính Đông nói.

Ra ngoài đi đón gió cũng được.

Xem tính cách và hành vi của sư huynh sư đệ, cũng để cho bản thân tự nhận thức được chính mình.

Giang Lan đã mấy chục năm không đi ra Đệ Cửu Phong.

Nhưng ở Đệ Cửu Phong ngược lại bị trông chừng rất tốt.

- Vâng.

Giang Lan gật đầu.

Chuyện này có thể.

Dù sao cũng tốt hơn so với đi ra ngoài lịch luyện.

Nhất là đã nhiều năm như vậy trôi qua, có lẽ không có người nào nhớ kỹ hắn.

Đối với chuyện Ngao Long Vũ cho hắn hạt châu, cũng sẽ không có người nhớ thương.

Đương nhiên, trước mắt thù tu vi bên ngoài của hắn sắp Kim Đan viên mãn, thật ra đã mạnh hơn đa số đệ tử cùng thời.

Vẫn ở trìng độ thiên tài như cũ.

Dù sao hật châu mà Ngao Long Vũ quá kinh người, làm cho hắn áp chế tu vi cũng thấy ngượng ngùng.

Trong tình huống bình thường, đệ tử thiên tài đều cần phải một trăm năm mươi năm nếm thử mới có thể tấn thăng Nguyên Thần.

Bây giờ hắn mới 110 năm.

Cũng là nhờ tài nguyên bù đắp vào.

Nhưng đã nhiều năm trôi qua, mấy người quen lúc trước có lẽ đã là Nguyên Thần hết rồi.

Có cơ hội thì đi thăm chút.

Nếu như bọn hắn chỉ có tu vi Kim Đan viên mãn, hắn sẽ không để tu vi mặt ngoài tấn thăng lên Nguyên Thần .

Nhìn tình hình trước mắt, hắn quen biết bốn vị Kim Đan.

Ngao sư tỷ thì không nói, chắc chắn đã vào Nguyên Thần.

Quan trọng là hai người ở cửa hang U Minh, cuối cùng là vị Lâm sư tỷ Đệ Tam Phong.

Trên lý luận thì bọn hắn có lẽ đều lên Nguyên Thần rồi.

Sau đó, Giang Lan không suy nghĩ nhiều nữa, hắn trở về tu luyện, thuận tiện đánh dấu một lần.



- Lần này Đệ Cửu Phong vẫn không có người nào đi sao?

Sau khi Giang Lan đi tu luyện một vị trung niên xuất hiện trên Đệ Cửu Phong, hỏi thăm Mạc Chính Đông.

Tóc của hắn có chút lộn xộn, trong đó có một sợi tóc trắng càng bắt mắt, râu ria cũng không cạo sạch sẽ.

Nhìn có chút tùy ý.

Mạc Chính Đông gật đầu, giọng nói có chút bất đắc dĩ.

- Ừ, đồ đệ này của ta không thích đi xa nhà.

- Mấy trăm năm mới có một lần, không đi thì có chút đáng tiếc, nếu hắn chịu đi ra thấy việc đời cũng tốt.

Người trung niên đứng ở bên cạnh Mạc Chính Đông, tiếp tục nói.

- Nghe nói đồ đệ này của ngươi có tâm tính không tệ, nhưng hắn sắp thành ẩn sĩ luôn rồi. Thất tình lục dục sắp bị mài hết. Không giống người trẻ tuổi chút nào.

- Ha ha.

Mạc Chính Đông cười nói.

- Hơn một trăm tuổi, không trẻ.

Nội Tửu Thiên không nói thêm gì, hắn nhìn Mạc Chính Đông, sắc mặt nghiêm túc nói.

- Chờ hắn lên Phản Hư, đối mặt với bước cuối cùng lên Tiên Môn, ngươi muốn làm gì?

Một bước này có bao nhiêu khó khăn, rất nhiều người đều biết.

Đối với ít người mà nói thì dễ dàng, còn đối với ít người khác mà nói, đó chính là ngõ cụt

Tất nhiên Giang Lan không đi vào ngõ cụt, nhưng cũng không hề dễ dàng.

Cần sự giúp đỡ từ bên ngoài.

Mạc Chính Đông quay đầu nhìn Nội Tửu Thiên một cái, không trực tiếp trả lời vấn đề.

- Nhiều năm như vậy, Giang Lan là đệ tử duy nhất mà ta nhận.

- Vậy nên ngươi muốn làm gì?

Nội Tửu Thiên hỏi.

- Không làm gì cả.

Mạc Chính Đông bình tĩnh nói.

- Giúp hắn thành tiên thôi, làm một việc mà sư phụ nên làm.

Nội Tửu Thiên nhìn Mạc Chính Đông không nói lời nào, sau đó không còn hỏi thăm chuyện này.

- Chắc chắn không đi? Mấy ngày nữa phải xuất phát rồi.

- Không được.

Mạc Chính Đông lắc đầu.

- Giang Lan không phải là một người xúc động, hắn làm việc có chừng mực, nếu hắn nói không muốn đi, chắc có tính toán của mình.

Nội Tửu Thiên gật đầu, sau đó biến mất tại chỗ.

Nếu như vậy thì không cần nói nhiều.

Nhưng vất vả lắm Đệ Cửu Phong mới có đệ tử, hắn nghĩ là chắc chắn sẽ đi.

Dù sao cũng phải để cho bên ngoài biết, Côn Luân có Đệ Cửu Phong nữa.

Nếu không thì rất nhiều người cũng không biết Côn Luân còn có Đệ Cửu Phong.

Có ít người cũng bắt đầu cho rằng Côn Luân chỉ có Bát Phong.

Tất nhiên Mạc Chính Đông cũng hiểu những thứ này, nhưng đó chỉ là hư danh mà thôi.

Không theo đuổi, không thèm để ý.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️