Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 77: Đi đại hội vu tiên không?

Chương Trước Chương Tiếp

Một giấc chiêm bao mất mười năm.

Một buổi sáng tỉnh mộng, Nguyên Thần không minh, như vào hư không tìm Tiên môn.

Giang Lan đã trải qua mười năm mộng, mười năm say.

Trong nháy mắt khi hắn tỉnh lại, trực tiếp đi vào ý cảnh trong đầu.

Nguyên Thần của hắn đi từng bước đến cánh cửa phía hư không.

Cuối cùng leo lên Nguyên Thần đỉnh phong, đứng trước cổng chính.

Nhìn thẳng hư không, chính là Luyện Thần phản hư.

Cách Tiên Môn gần hơn một bước.

Có thể nói, chỉ cần cố gắng hơn nữa, hắn sẽ có thể đi tìm Tiên môn.

Nhưng tìm được đã khó, muốn đi vào còn khó hơn.

Sau khi đi vào, còn phải đối mặt thiên kiếp, thành công thì thành Tiên.

Thế nên con đường thành Tiên, cực kỳ gian khổ.

Giang Lan nhờ rượu quỳnh tương ngọc dịch, đột phá Nguyên Thần, hắn cảm giác tâm cảnh cũng tăng lên thêm một bước.

Lực lượng cường đại cũng sẽ không đưa đến bất kỳ ảnh hưởng nào đến hắn.

Trước mắt là như thế.

Nhưng sau khi thành Tiên thì khó nói.

Trước mắt mà nói, hắn mới tu luyện 110 năm.

Dù là đệ tử thiên tài, lúc này vẫn đang phải cố gắng tấn thăng lên Nguyên Thần.

Chênh lệch quá lớn sẽ làm cho người ta sinh ra cảm giác ưu việt, sẽ cho người bắt đầu trở nên có tầm nhìn hạn hẹp.

Nhất là trên người còn có thứ để dựa dẫm.

Nếu như không thể khống chế được bản thân, để cho tâm thần mình không ổn.

Vậy thì thế giới Đại Hoang này sẽ dạy hắn làm người.

Nên hắn vẫn nên tu luyện thật tốt thì hơn.

Trốn ở Đệ Cửu Phong, cố gắng đừng đi ra ngoài.

Chờ sau khi thành tiên, mới có thể nghĩ đến chuyện đi ra.

Nhưng thành Tiên cũng không phải vô địch, tóm lại vẫn có Tiên Nhân vẫn lạc.

Duy trì bản tâm, yên tâm tu luyện, không dựa vào may mắn, quyết không khinh thường bất kỳ kẻ địch nào.

Bây giờ hắn lại có thêm một bình quỳnh tương ngọc dịch, có vẻ hương vị không tệ.

Nếu này nào đó, dùng lý do hợp lý, đưa cho sư phụ uống.

Nói đến tác dụng, có lẽ là cực kỳ nhỏ bé, chủ yếu là cảm giác.

...

Trên đỉnh núi Cửu Phong.

Mạc Chính Đông luôn chú ý đến Giang Lan, hắn nhẹ nhàng thở ra.

Phía trước, bỗng nhiên hắn phát hiện Giang Lan rời khỏi động U Minh, hơn nữa còn làm việc trong sân.

Ngay từ đầu hắn cũng không để ý.

Nhưng khi một tháng trôi qua, hắn phát hiện Giang Lan còn đang nhổ cỏ.

Vậy thì không bình thường.

Mặc dù Giang Lan có đi ra nhổ cỏ, quét dọn đại điện.

Nhưng mà khoảng cách là mấy tháng một lần.

Lúc này mới một tháng.

Sau đó hắn phát hiện, đệ tử của hắn không phải cách một tháng, mà là làm một tháng.

Phát hiện ra sự bất ngờ này, làm cho hắn phải quan sát.

Sợ Giang Lan bị tâm ma ảnh hưởng.

Khi hắn muốn đi kiểm tra, nhưng lại cảm thấy không thích hợp.

Sắc mặt Giang Lan bình tĩnh, không có chút dáng vẻ bị tâm ma xâm lấn.

Trong sự nghi ngờ, hắn quan sát Giang Lan mấy tháng.

Sau đó hắn ngạc nhiên phát hiện, ở xung quanh Giang Lan xuất hiện một loại khí tràng.

Là tâm cảnh biến hóa đưa đến. .

Tâm tính của Giang Lan rất cao, cảnh giới cũng rất cao.

Nhưng cho Mạc Chính Đông kinh hãi, sự thay đổi về tâm cảnh lần này thật sự quá khó tin.

Tuổi còn trẻ đã có thể làm đến loại tình trạng này.

Nhìn nhật nguyệt giao thế, nhìn bốn mùa thay đổi.

Nhìn hoa nở hoa tàn, nhìn mây cuốn mây bay.

Thân ở trong đó, cảm thụ trong đó.

Tâm như mặt hồ, lay động theo từng cơn sóng.

Sau khi phát hiện được những thứ này, Mạc Chính Đông trực tiếp phong bế Đệ Cửu Phong, từ chối tất cả người đến gần.

Phòng ngừa có người quấy rầy Giang Lan.

Giang Lan đang thuế biến, nếu không cẩn thận, sẽ có thể từ trong thuế biến thất bại ngay.

Mà Mạc Chính Đông cũng thường xuyên quan sát, canh giữ ở Đệ Cửu Phong.

Cứ đợi như vậy mất mười năm.

Cuối cùng vào hôm nay, hắn phát hiện khí tràng kia chậm rãi biến mất, tiêu tan trong trời đất.

Lột xác thành công.

- Mười năm, cuối cùng kết thúc.

Mạc Chính Đông nhìn tám bgonj núi khác, lúc này có không ít người đang vội vàng chuẩn bị cái gì đó.

Nói mới nhớ, đại hội Vu Tiên sắp đến, đợi mấy ngày nữa sẽ xuất phát.

Mạc Chính Đông quay đầu, nhìn Giang Lan trong sân, trong lòng có chút ý nghĩ.

- Hỏi một chút đi, xem hắn có muốn đi không.

.......

Giang Lan tỉnh lại, thành công đi vào Luyện Thần Phản Hư.

Nhưng hắn cũng không muốn nghỉ ngơi.

Mà là muốn đưa trứng thực vật về U Minh Động, tiếp tục mượn dùng cửa U Minh và tranh Thần Nữ để tu luyện.

Sớm ngày tìm ra Tiên môn.

Nhưng khi hắn vừa dự định quay về động U Minh, hắn đã nhận được tin tức từ sư phụ.

- Có lẽ Sư phụ cảm nhận được hành vi khác lạ của ta trong mười năm này. Có lẽ không nhìn thấu được tu vi. Nhưng lại nhìn ra được tâm cảnh thay đổi.

Bây giờ, tu vi bên ngoài bây giờ là Kim Đan hậu kỳ, cách viên mãn chỉ có một ranh giới.

Từ khi tâm cảnh thay đổi, tu vi hắn cũng thay đổi theo.

Qua hai năm thì sẽ đi vào viên mãn.

Hai năm rất ngắn.

Sau đó, Giang Lan đi gặp sư phụ hắn.

- Sư phụ.

Đi đến đỉnh núi Đệ Cửu Phong, Giang Lan cung kính hành lễ.

- Tâm cảnh có thay đổi, ngươi có muốn ra ngoài xem thế giới bên ngoài một chút không?

Mạc Chính Đông hỏi.

Giang Lan sửng sốt một chút, hắn cũng không ngạc nhiên vì sao sư phụ biết tâm cảnh hắn thay đổi.

Nhưng mà vừa thay đổi đã muốn ra ngoài sao?

Quá sớm, còn chưa đến lúc.

Hắn cách cánh cửa thành Tiên cuối cùng còn rất xa.

- Sư phụ, đệ tử đã bỏ bê tu luyện mười năm này rồi.

Giang Lan khó xử nói.

Ý của hắn rất rõ ràng.

Không muốn đi.

- Nghe nói đến đại hội Vu Tiên chưa? Trong Đại Hoang, đây là đại hội tụ tập phần lớn thanh niên tài tuấn. Không cần phải đánh nhau với người khác, chỉ cần hiểu chút việc đời là được. Có mấy vị trưởng bối Côn Luân dẫn đội. Không cần lo lắng về vấn đề an toàn. Được không?

Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan, giống như muốn thuyết phục Giang Lan.

Nói xong còn bổ sung một câu:

- Vừa đi vừa về mất ba tháng, có thể tìm hiểu sự tốt đẹp của Đại Hoang, xem có khác gì so với sách vở không.

Đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường.

Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan, giống như đang chờ đáp án của của Giang Lan.

Hắn không có lý do không đi.

...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️