Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 76: Nhìn trộm mảnh trời đất này.

Chương Trước Chương Tiếp

Lần đầu tiên Giang Lan không tìm được Ngao Long Vũ.

Nhưng hắn cảm giác hồ nước có chút không đúng lắm.

Cảm giác trên mặt nước có gợn sóng.

Khả năng cao là nàng ở trong nước.

- Vì thế bức tranh này không phải đã hình thành thì không thể thay đổi sao?

Giang Lan hơi kinh ngạc.

Nhưng Ngao Long Vũ là long tộc, cũng không phải dùng hình người để xuất hiện, còn tốt.

Sau đó, Giang Lan không có quan tâm nữa, hắn có thể cảm giác được, tranh thần nữ có thể luôn giúp hắn tu luyện.

Còn tiện lợi hơn so với hạt châu kia.

Dễ dàng hấp thu hơn.

Giang Lan mở tranh ra, giống như đi vào trong Dao Trì.

Tinh hoa vạn vật bắt đầu bị Giang Lan hấp thu.

Tốc độ tu luyện luôn đề thăng.

Dưới sự giúp đỡ của trang Thần Nữ, Giang Lan lại tu luyện tiếp hai mươi năm nữa.

Một năm cuối cùng, Giang Lan mở mắt ra.

Năm nay chính năm thứ một trăm kể từ khi hắn đi vào Đệ Cửu Phong.

Hắn từ một người bình thường, thành công đi vào Nguyên Thần viên mãn.

Cách Luyện Thần Phản Hư có lẽ chỉ có một bậc thang.

Tu vi mặt ngoài vẫn dừng lại ở Kim Đan hậu kỳ như cũ.

Hắn mở tranh Thần Nữ ra rất nhiều lần, thường bên trong sẽ xuất hiện sự thay đổi.

Có đôi khi Ngao Long Vũ sẽ ở trong nước, có đôi khi sẽ lơ lửng ở trên mặt nước, còn khi nằm bên bờ hồ.

Giang Lan có loại cảm giác hắn đang nuôi một con cá.

Nhưng lại không thể cho ăn.

Khi hắn nhìn mấy lần rồi sau đó không quan tâm nữa.

- Đã đến đại viên mãn, không biết sau khi uống xong thì tình huống cụ thể sẽ như thế nào.

Giang Lan nhìn bình rượu quỳnh tương ngọc dịch trong tay.

Nếu như có thể dùng những biện pháp khác, hắn thật sự không muốn dùng cách uống say để đi vào Luyện Thần Phản Hư.

Bởi vì điều này sẽ làm ảnh hưởng đến phản ứng bình thường sau này của hắn.

Dù là hắn bình tĩnh, nhưng sau khi say rượu, trên logic, hắn khó tránh khỏi xuất hiện sự sai lầm.

Lỡ may sẽ nói ra những lời ngày thường không nói.

Làm những chuyện ngày bình thường sẽ không làm.

Nếu như chỉ làm ra ảnh hưởng bình thường thì ngược lại không có gì.

Chỉ sợ bị lộ quá nhiều.

Giang Lan nhìn rượi quỳnh tương ngọc dịch..

Cuối cùng mở nắp ra.

Uống một hơi cạn sạch.

Hắn muốn nhanh chóng thành Tiên, thì phải chịu chút nguy hiểm.

Hơn nữa, chỉ cần không say quá nghiêm trọng, vậy thì không có vấn đề lớn.

Nhiều lắm là sẽ bị sư phụ cảm thấy hắn ngu ngốc một chút.

Ngay cả uống rượu cũng say.

Uống xong quỳnh tương ngọc dịch, Giang Lan mở ếch ngồi đáy giếng ra.

Phòng ngừa mình bị xem thấu.

Sau đó Giang Lan nhắm mắt, bắt đầu cảm nhận sự thay đổi trong tinh thần.

Rượu quỳnh tương ngọc dịch, một ngụm mộng mười năm, một bình quên trăm năm.

Hắn không dám khinh thường.

Rất nhanh, Giang Lan cảm giác mình ngủ thiếp đi, lại cảm thấy ý thức luôn thanh tỉnh.

Nhưng đặc biệt hơn là xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Thế giới này giống như yên tĩnh lại.

Trong lòng thông thuận, vui sướng.

Cảm giác rất kỳ quái.

Sau đó hắn mở mắt ra.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy mình không phải đang ngồi tu luyện.

Mà là đang đi ra ngoài, tưới hoa, nhổ cỏ, xem trời, làm đủ chuyện.

Giống như vậy mới có thể biết làm thế nào để đi lên phía trước.

Không đạm bạc không hiểu rõ ý chí, không yên tĩnh sao có thể nghĩ được xa.

Tâm niệm đến chỗ này, Giang Lan không do dự nữa.

Hắn cầm trứng thực vật rời khỏi động U Minh, rời khỏi nơi tu luyện gần trăm năm này, quay về phòng ốc bên ngoài.

Gian phòng lâu ngày không có người ở nên hơi cũ nát, trong tình huống bình thường, cứ hai mươi năm thì Giang Lan sẽ tu sửa một lần.

Bây giờ còn hơi sớm, nhưng cũng thích hợp để sửa sang.

Giang Lan thả trứng thực vật xuống, cũng thả lỏng tâm tình trước nay chỉ tập trung vào tu luyện.

Hắn bắt đầu tu sửa phòng ốc, nhổ cỏ xung quanh.

Thuận tiện còn gieo vài giống hoa trong vườn.

Hắn bận rộn mất bảy ngày, vội vàng chuẩn bị mọi thứ.

Giang Lan đứng trong sân nhìn bốn phía xung quanh.

Hoa chưa nở, cỏ chưa mọc mầm, nhìn có vẻ rất hoang vu.

Nhưng mà Giang Lan biết, không bao lâu nữa, hoàn cảnh chỗ này sẽ thay đổi lớn.

Gió nhẹ thổi qua.

Lay động góc áo Giang Lan.

Hắn không tu luyện, bận rộn ở Đệ Cửu Phong giống như một người bình thường.

Mỗi ngày đều có việc làm.

Bởi vì Đệ Cửu Phong rất lớn.

Mà Giang Lan không dùng bất kyd pháp lực nào, hắn tự mình đi làm, tự mình giọn dẹp.

Nhổ cỏ, sửa đường, khơi thông dòng sông.

Hắn trồng hoa, nuôi cá, chẻ củi.

Xuân đi thu đến, hoa nở hoa tàn.

Thời gian mười năm thoáng một cái đã qua.

Mùa đông năm nay, xung quanh có tuyết rơi.

Giang Lan đứng trong sân, rót linh dịch cho trứng thực vật.

Hắn nhìn hoa đã khô héo, nhìn phòng ở đã cũ.

Nhìn tuyết rơi một mảnh trắng xóa.

Sau đó hắn thả bình linh dịch xuống, cầm chổi lên quét tuyết.

Đông đi Xuân đến.

Giang Lan cảm nhận được gió lướt qua.

Bãi cỏ đã có mầm non xuất hiện.

Bọn chúng phá đất chui lên, giống như đang nhìn trộm mảnh trời này.

Muốn nhìn thế giới sáng chói kia, cảm nhận được sự vĩ đại của núi non đất nước.

Giang Lan nhắm mắt lại, cảm nhận mọi thứ, lắng nghe âm thanh vạn vật.

Sau một lát, hắn lại mở mắt.

Trong đôi mắt chỉ có sự yên tĩnh, đen trắng rõ ràng.

Nhưng có một tia ánh sáng chợt loé lên.

Hắn.

Tỉnh.

Ngủ mười năm, say mười năm.

Giang Lan tỉnh dậy cũng không có động tác, hắn vẫn đứng nơi cũ, vẫn nhìn cảnh vật xung quanh.

Không quan tâm hơn thua, nhìn hoa nở hoa tàn. Không có ý muốn đi hay ở, nhìn trời nhìn vân.

Đây chính là ngày đêm luân chuyển, bốn mùa đổi thay.

Gió lớn thổi qua đình viện, lay động tà áo của Giang Lan.

Cảm nhận được ý lạnh trong gió, Giang Lan nhắm hai mắt lại lần nữa.

Răng rắc!

Một tiếng vang thanh thúy vang lên trong tâm thần Giang Lan.

Lúc này, Giang Lan cảm giác mình đang đứng gần một cánh cửa.

Trong cách cửa là hư không vô tận.

Giống như đi vào, thì có thể tìm được thứ đã theo đuổi từ lâu —— Tiên.

Luyện Thần Phản Hư.

Đã đến.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️