- Tu luyện ở chỗ này đúng là rất nhanh.
Đối mặt với cửa vào U Minh, Giang Lan nhịn không được cảm khái một câu.
Nếu có thể đi vào U Minh tu luyện, không biết tốc độ sẽ nhanh đến mức thế nào.
Đáng tiếc, dù bây giờ hắn có đi vào được, cũng sẽ không thể tu luyện.
Bởi vì phải chịu ảnh hưởng quá lớn.
Nếu như chịu đựng tu luyện ở đây, vậy thì kết quả sẽ ngược lại.
Cuối cùng ảnh hưởng đến con đường tu tiên của mình.
Không lâu sau, Giang Lan đứng dậy đi ra khỏi động U Minh, hắn xây phòng ốc ở cửa động, tu luyện ở đó.
Cứ như vậy, hai năm trôi qua.
Thuận tiện canh chừng cửa ra vào U Minh, xem thử có sinh vật U Minh đi ra không?
Nhưng Giang Lan vừa mới đứng lên, đã có cảm giác có người đi vào.
Là sư phụ hắn.
Lúc này, Mạc Chính Đông đi đến.
Hắn vừa vào đã thấy Giang Lan.
Cửa vào U Minh bộc phát mạnh nhất.
Hắn lo lắng Giang Lan rơi vào trong đó.
Nên đặc biệt đến đây.
Xem ra là hắn quá lo lắng rồi.
Lúc này, Giang Lan cũng định rời đi.
- Sư phụ.
Giang Lan lập tức kêu lên.
- Cửa động U Minh bộc phát đến mức đỉnh phong, ngươi có cảm giác gì?
Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan hỏi.
- Có chút nguy hiểm.
Giang Lan nghiêm túc nói.
Đúng thật có chút nguy hiểm.
Nếu không thì hắn cũng không muốn rời khỏi đây.
Mạc Chính Đông gật đầu, đồ đệ của hắn làm việc có chừng mực.
Sau đó hắn không nói thêm gì, đi về phía miệng giếng kia.
Giang Lan đứng ở đó, không đi theo, với tu vi của hắn không thể nhìn miệng giếng kia được.
Mặc dù rất tò mò, nhưng thực lực không cho phép.
Chờ thực lực đủ, lại nhìn.
Cần phải thành Tiên.
Mặc dù vẫn rất xa xôi.
Nhưng đã đến gần hơn so với lúc trước.
Không có mục tiêu thì không thành công.
Giang Lan cứ vậy nhìn sư phụ đứng trước miệng giếng, nhìn qua bên kia, ở góc độ của hắn có thể thấy được sườn mặt của sư phụ.
Có chút bình tĩnh.
Giống như miệng giếng này không có gì phát huy vượt xa bình thường.
Mạc Chính Đông không nhìn nhiều, hắn chỉ là nhìn một chút, sau đó quay đầu rời đi.
- Đi thôi, xem ra lần này không có đồ vật xuất hiện.
Mạc Chính Đông đi đến trước mặt Giang Lan, nói.
Giang Lan gật đầu đuổi kịp.
Mặc dù không biết vì sao sư phụ chắc chắn như thế, nhưng hắn biết, chỉ cần nhìn qua là hiểu.
...
- Phải tu luyện ở cửa hang U Minh tiếp sao?
- Đúng vậy sư phụ.
Cửa động U Minh, Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan, nói.
- Ngươi là người kế thừa Đệ Cửu Phong, cũng là đệ tử có sức cạnh tranh nhất, không cần luôn canh giữ ở chỗ này đâu.
Giang Lan.
- ......
Hắn chỉ vì tu luyện.
Hơn nữa, có vẻ như ở Đệ Cửu Phong không còn đệ tử có sức cạnh tranh với hắn.
Mạc Chính Đông mỉm cười nhìn Giang Lan, sau đó nói.
- Quy củ cũ, một tháng kiểm tra tâm ma một lần.
- Đa tạ sư phụ.
Giang Lan cúi đầu cám ơn.
Trong lúc cửa ra vào U Minh phun trào, Giang Lan cũng rất lo lắng cho mình.
Nếu gặp phải tình huống như trước.
Hay là xảy ra vấn đề, cũng có thể phát hiện được sớm.
Mà sau đó, Giang Lan xây một nhà gỗ nhỏ trong cửa U Minh.
Hắn ngồi đó chuyên tâm tu luyện.
Trong thời gian này, cứ cách một tháng thì hắn sẽ lên đỉnh Đệ Cửu Phong.
Sau đó giội linh dịch cho trứng thực vật, quét giọn con đường lên Đệ Cửu Phong.
Bảo đảm nơi này không trở nên hoang tàn.
Trứng thực vật không thay đổi chút nào, vẫn là bồn hoa như lúc trước.
Tốc độ tu luyện của Giang Lan luôn ở đỉnh phong.
Sau ba năm, U Minh kết thúc việc phun trào.
Giang Lan lại lần nữa dọn vào trong U Minh Động.
Lần này hắn đưa theo cả trứng thực vật vào.
Lúc này, tu vi của hắn vẫn như cũ ở Nguyên Thần Kỳ, chỉ cách hậu kỳ một bước xa.
Trong thời gian này, Giang Lan có đánh dấu cũng đặc biệt đi vào trong động U Minh để đánh dấu.
Cửa vào U Minh phun trào, có khả năng cao sẽ có thể đánh dấu được không ít thứ.
Thí nghiệm thành công.
Mặc kệ là đan dược, pháp bảo, hay là luyện pháp, đều tốt hơn so với trước đó.
Điều này cũng làm cho Giang Lan tiến độ tu luyện tăng lên rất nhiều.
Trong thời gian này Giang Lan chưa bao giờ rời đi Đệ Cửu phong, hắn một mực sống ở Đệ Cửu phong.
Làm hắn nên làm, cần làm.
Hai mươi năm sau.
Hạt châu mà Ngao Long Vũ cho hắn đã vỡ.
Hấp thụ xong tinh hoa vạn vật.
Lúc này, Giang Lan đã bước vào Nguyên Thần hậu kỳ.
Nhưng hạt châu bị vỡ, có nghĩa là tu luyện tạm thời đến một giai đoạn, hắn phải rời khỏi Động U Minh, Giang Lan đi dạo một vòng quanh Đệ Cửu Phong.
Chủ yếu là để cho chính hắn bình tĩnh lại.
Sau đó nhìn một ít sách.
Học được một ít trận pháp.
Thuận tiện tưới linh dịch cho trứng thực vật.
Hắn rất ít khi nghe được tin tức bên ngoài Đệ Cửu Phong.
Nhưng thỉnh thoảng nghe sư phụ hắn nói, những đệ tử của ngọn núi khác đều đang cố gắng tu luyện.
Hình như muốn tham gia đại hội Vu Tiên gì đó.
Giang Lan lo lắng một thời gian.
Sợ sư phụ hắn nói, mỗi ngọn núi phải phái đệ tử ưu tú tham gia.
Dù sao ở Đệ Cửu Phong, không có đệ tử nào ưu tú hơn hắn.
Quét giọn xong con đường trên Đệ Cửu Phong, Giang Lan quay về động U Minh.
- Ta đã tiêu hao sạch hạt châu Ngao sư tỷ cho.
Đã nhiều năm qua, có lẽ không còn ai nhớ thương nó nữa.
Tiêu hao xong hạt châu cũng có một số chỗ tốt.
Lúc này, tu vi mặt ngoài của hắn đã đến Kim Đan hậu kỳ.
Trên lý luận là đến trung kỳ, nhưng đã tiêu hao hết hạt châu, không tăng tu vi lên cũng khó giải thích.
Nhưng dừng lại lâu ở Kim Đan hậu kỳ cũng tốt.
- Sau này tu luyện phải vận dụng tranh Thần Nữ, đã nhiều năm trôi qua, có lẽ sẽ tích góp được không ít tinh hoa vạn vật rồi.
Sau khi khoanh chân, Giang Lan mở tranh thần nữ trong đầu ra.
Dự định tu luyện.
Nhưng lần này mở ra, Giang Lan phát hiện không nhìn thấy con rồng kia trên bờ nữa.
Sau đó hắn nhìn về phía mặt hồ.
Cũng không có.
Chẳng lẽ trên tranh không có Ngao Long Vũ?
- Không thấy?