Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 74: Ngươi biết đường dưới chân là đúng hay sai?

Chương Trước Chương Tiếp



Sau khi rót linh dịch giúp trứng thực vật, Giang Lan quay trở về động U Minh.

Trước đó cũng là hắn và trứng thực vật ở lại trong động U Minh.

Bây giờ chỉ còn lại một mình hắn.

Không còn cách nào khác.

Nếu như trứng thực vật tiếp tục chờ trong động U Minh, không lâu sau sẽ biến thành trứng thối mất.

Thật vất vả mới nuôi được một cái trứng thực vật, hắn không muốn làm nó chết đi.

Lúc quay về động U Minh, hắn có thể cảm giác được, khí tức U Minh đã tăng thêm rất nhiều.

Nhưng không thể tạo thành bất cứ tổn thương gì cho hắn.

Điều duy nhất cần quan tâm là phải đề phòng tâm ma xuất hiện.

- Xem tranh Thần Nữ trước đi.

Trước khi chuẩn bị tu luyện, Giang Lan cần biết rõ hiệu quả của tranh Thần Nữ.

Hắn khoanh chân ngồi trên mặt đất.

Bên trong não.

Tranh Thần Nữ như ở trước mắt.

Lần này, Giang Lan có thể cảm giác đuỡ tranh đã kích hoạt, lúc nào cũng có thể sử dụng.

Tâm niệm khẽ động, bức tranh bắt đầu mở ra.

Lần trước bên trong tranh không có Thần Nữ.

Bây giờ Ngao Long Vũ đi vào Dao Trì, trở thành thần nữ Dao Trì, tranh Thần Nữ cũng nhờ đó mà kích hoạt.

Điều này chứng minh, nội dung trong tranh xuất hiện sự thay đổi.

Sự thay đổi này có thể là Ngao Long Vũ ở trong Dao Trì.

Đến nỗi tình huống cụ thể là gì, hắn phải nhìn thấy mới biết được.

Mở tranh ra, vẫn là Dao Trì như trước đây.

Một mặt hồ không gợn sóng.

Nhưng không có bóng dáng của Ngao Long Vũ, Giang Lan đưa ánh mắt nhìn sang chỗ ở khác.

Sau đó, hắn thấy một con Bạch Long trên bờ.

Rất nhỏ.

- Nếu ta không đoán sai, đây là Ngao Long Vũ?

Không khác gì so với lần trước, hơn nữa cũng không lớn hơn bao nhiêu.

Chẳng lẽ nàng còn chưa thành niên sao?

Thế nhưng hình người của Ngao Long Vũ không giống với vẻ chưa thành niên.

Không phải dáng dấp thành thục, mà là hình dáng tuổi xuân của một thiếu nữ.

Chân thon dài, không thiếu điện nước.

Nàng hơi ngây ngô, nhưng tuyệt đối không phải là đứa trẻ.

Sau đó, Giang Lan lắc đầu.

Chu kỳ trưởng thành của Long Tộc thế nào, hắn cũng chẳng biết.

Sau đó Giang Lan bắt đầu sử dụng Tranh Thần Nữ Dao Trì.

Có thể cùng nhận cơ duyên trong Dao Trì.

Là tinh hoa vạn vật của Côn Luân ngưng kết trong Dao Trì.

Nhưng sau khi Giang Lan nhìn, hắn phát hiện không có cơ duyên trong Dao Trì.

Điều này không đúng chút nào.

- Là vì vừa có Thần Nữ, nên những tinh hoa dự trữ bị dùng hết rồi?

Giang Lan nhớ đến hạt châu trên người mình.

Có vẻ như trong đó có rất nhiều.

- Xem thêm một lúc nữa.

Không có cách nào xác định được đúng hay sai, nhưng sau này, khi ngưng tụ được tinh hoa vạn vật, sẽ có một phần chảy vào tranh Thần Nữ Dao Trì.

Nên dù sau này hắn tu luyện, cũng không bị phát hiện.

Cất bức tranh, Giang Lan bắt đầu tu luyện.

Bây giờ, một ngày mà hắn không tu luyện, tức là đang lãng phí tài nguyên của một ngày.

Cửa vào U Minh bộc phát mấy năm như thế.

Nếu hắn bỏ lỡ thì sẽ phải chờ trăm năm sau.

Hơn nữa bây giờ còn có hạt châu Ngao Long Vũ tặng.

Hạt châu này là đồ vật khó giải quyết.

Hắn cũng cần nhanh chóng hấp thu.

Đến nỗi Đệ Cửu Phong.

Phải ba mươi đến năm mươi năm mới đi ra ngoài một lần.

Mấy năm này, sư phụ hắn không dễ dàng cho hắn đi xuống núi.

Nếu như muốn rèn luyện...

Lại đi bắt mấy con Băng Thiền.

Không còn ý định nào khác, Giang Lan yên tâm tu luyện, đồng thời mượn nhờ khí tức U Minh, và tinh hoa vạn vật Dao Trì, làm cho tốc độ tu luyện của hắn tăng lên rất nhiều.

Đừng nói đến việc còn đánh dấu nhận được tài nguyên.

Ba năm sau.

Vốn dĩ Giang Lan đang tu luyện, bỗng nhiên hắn nghe được một âm thanh, âm thanh này giống như truyền ra từ trong thâm uyên vô tận.

Trong nháy mắt khi âm thanh này xuất hiện, hắn có một loại cảm giác rơi vào Cửu U.

Lúc này, Giang Lan giữ vững bản tâm, vận chuyển tu vi.

Từng bước một từ trong thâm uyên này đi ra ngoài.

Hắn không quay đầu lại, giữ vững bình tĩnh, chậm rãi đi lên.

Hắn không nhìn thấy bất kỳ vật gì.

Giống như thế giới biến thành đêm đen, làm người ta có cảm giác bị mù lòa.

Màn đêm, đây là thứ dễ dàng ảnh hưởng đến bản tâm nhất.

Nhưng Giang Lan không quan tâm.

Bước chân của hắn ổn định, tâm thần hợp nhất, bước từng bước một về phía trước, chạy khỏi vực sâu không đáy.

- Vì sao không quay đầu lại nhìn?

- Có lẽ con đường vốn đã sai.

- Ngươi nghĩ rằng ngươi thoát khỏi màn đêm, nhưng thực tế ngươi… Đi về phía vực sâu không đáy.

- Không quay đầu lại, sao biết được con đường mình đi là đúng hay là sai?

Giọng nói hư vô, có thể tạo ra ngôn ngữ trong bộ não người khác.

Làm tan rã tâm thần người kia, làm cho bản thân tự sinh ra nghi ngờ.

Giang Lan chưa từng quan tâm đến.

Lời nói mớ của U Minh.

Ở khắp mọi nơi.

Lần này, không chỉ là không cẩn thận bị xâm lấn, mà đối phương hoàn toàn không bị ảnh hưởng ở loại cấp bậc này.

Đường dưới chân đúng là không có.

Nhưng chưa đi đến phần cuối cùng, không ai có thể xác định được.

Vì sao lại muốn hỏi?

Đây không phải là vấn đề vốn tồn tại sao?

Giang Lan từng bước một đi về phía trước, bước chân chưa từng dừng lại.

Một tia sáng lóe lên, đâm rách màn đêm xung quanh.

Mà Giang Lan đang từng bước đi về phía ánh sáng.

Nhìn như đi rất lâu.

Mà trong hiện thực, chỉ mới trong nháy mắt.

Đi đến, trước mắt chính là tia sáng.

Nếu rơi vào trong đó, sẽ vạn kiếp bất phục.

Giang Lan mở mắt ra, trong mắt có chút tim đập nhanh.

Vừa rồi rất nguy hiểm.

Hắn không xem xét cơ thể mình có vấn đề hay không mà là nhìn về phía cửa vào động U Minh.

Lúc này, Giang Lan giống như nhìn thấy có bóng người đứng bên cạnh giếng.

- Khí tức U Minh giống như ngưng thực.

- Khó trách tâm trí ta suýt nữa lạc lối.

Chắc có lẽ bây giờ là thời kỳ đỉnh phong của trận bộc phát.

Ngay cả hắn cũng khó mà giữ vững được tâm thần, không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.

__________

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️