Tất cả mọi người đều nhìn Ngao Long Vũ.
Không rõ nàng muốn làm gì.
Rất nhanh bọn hắn thấy được Ngao Long Vũ đi ra khỏi Dao Trì.
Sau đó bọn hắn nhìn thấy bên cạnh Ngao Long Vũ có vô số giọt nước đang ngưng tụ, từ ban đầu giọt nước biến thành hạt châu.
Giống như từ sương mù biến thành thể lỏng, lại từ thể lỏng cố định cứng rắn lên.
Bọn hắn không hiểu Ngao Long Vũ đang làm gì.
Nhưng rất nhanh, bọn hắn đã thấy Ngao Long Vũ đi từng bước về phía sư đệ Đệ Cửu Phong kia.
Đi về phía Giang Lan.
Giang Lan ngược lại có chút cảm giác ngoài ý muốn.
Hắn nhìn Ngao Long Vũ, nhìn thấy trong mắt đối phương sự bình tĩnh lạ thường, giống như chưa bao giờ định giải thích cho người khác nàng đang làm gì.
Nàng chỉ làm chuyện mà nàng cảm thấy đúng.
Những người khác cứ như vậy nhìn hai người, không có người nào nói chuyện.
Thật ra bọn họ cũng rất tò mò.
Khi Ngao Long Vũ đến gần Giang Lan, nàng giơ tay lên.
Sau đó có vô số dòng nước ngưng thực trong lòng bàn tay Ngao Long Vũ.
Cuối cùng trở thành một hạt châu màu xanh nước biển.
Ngay trong nháy mắt khi hạt châu thành hình, Ngao Long Vũ đứng ở trước mặt Giang Lan.
Nàng đưa hạt châu ra, nói với Giang Lan một câu rất dễ nghe.
- Đây là tạ lễ.
Nàng không nói là tạ lễ cái gì, nhưng mà nàng cảm thấy Giang Lan sẽ hiểu.
Ngay cả nàng cũng hiểu, vốn dĩ mình vào được Dao Trì.
Tất cả là nhờ Giang Lan.
Giang Lan nhìn hạt châu màu xanh nước biển, không do dự.
Đưa tay cầm lấy.
- Đa tạ sư tỷ.
Sau khi Giang Lan nhận lấy hạt châu, Ngao Long Vũ gật đầu một cái, quay người đi về phía Dao Trì.
Trong thời gian ngắn, nàng không thể rời khỏi Dao Trì, chỉ có thể ở phía trên.
Giang Lan nhìn hạt châu màu xanh nước biển, hắn cất vào trong.
Hắn nhìn ra được, đây là vạn vật tinh hoa bên trong Dao Trì, tạo vật Côn Luân.
Những người khác cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Vật trong tay Giang Lan có giá trị lớn thế nào, bọn hắn hiểu rõ.
Dựa vào hạt châu này, tốc độ tu luyện tuyệt đối sẽ nhanh hơn gáp đôi lúc trước.
Hơn nữa có thể duy trì rất lâu.
Nhưng không có người nào hiểu được ý đồ khi Ngao Long Vũ làm như vậy.
Hai người kia quen biết nhau?
Hợp tác là ngẫu nhiên, mọi người đều biết chuyện này.
Nhưng những người khác muốn hỏi, cũng không biết hỏi ai.
Những người thường xuyên bế quan như bọn họ vốn chẳng hiểu.
Có rảnh thì hỏi người khác trong môn vậy.
Kinh Tòa và Mục Tú hiểu.
Trận pháp bài xích, đây chính là trận pháp mà Ngao sư tỷ học từ sư đệ Đệ Cửu Phong.
Lần này Ngao sư tỷ có thể đi vào Dao Trì, chính là dựa vào trận pháp này.
Nhưng nhìn thấy Giang Lan nhận được hạt châu, bọn hắn cũng cảm thấy được nhiều.
Mà ngọn núi thứ chín yếu thế quá rõ ràng.
Bọn hắn đều hiểu, sau này Giang Lan muốn tăng lên thì rất khó.
Ăn đan dược nhiều, dễ dàng sinh ra miễn dịch.
Sau khi Ngao Long Vũ đi vào Dao Trì, xung quanh lập tức có sương mù bay lên.
Tất cả mọi người đều hiểu, nên rời khỏi đây.
Hồng Loan nhìn Ngao Long Vũ, cuối cùng thở dài một tiếng, quay người rời đi.
Những người khác cũng là ngự kiếm rời khỏi Dao Trì.
Lâm Tư Nhã cảm thấy phải rất lâu sau không thể nhìn thấy sư tỷ, lần này chênh lệch còn lớn hơn.
Giang Lan không dừng lại chút nào, ngự kiếm trở về Đệ Cửu Phong.
Một đường này hắn rất cẩn thận. Ngược lại không ai chặn đường.
Cũng không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Những người khác có vẻ như cũng rất quan tâm đến giọt nước của hắn, nên Giang Lan muốn quay về hấp thu trước.
Lần này xem lễ Dao Trì, có thể nói Giang Lan thu hoạch được rất nhiều.
Không nhắc đến tranh thần nữ.
Ngao Long Vũ tạ lễ, cũng rất có tác dụng.
Vì cái gì cám ơn hắn, hắn hiểu được.
Ngao Long Vũ không thích thiếu nợ người khác, hắn cũng không cần người khác thiếu nợ hắn.
Nhưng lúc đưa ra, ngược lại rất nhiều người bất ngờ.
- Quá nhiều người, có nghĩa rất nhiều người biết trên người ta có bảo vật.
- Mấy năm nay không thể ra khỏi Đệ Cửu Phong, yên tâm tiêu hoá.
Qua mấy năm sau, bọn họ biết hạt châu đã tiêu hao hết.
Cũng sẽ không có người nhớ đến.
Rất nhanh, Giang Lan về đến Đệ Cửu Phong.
Hắn thử lên đỉnh núi, muốn gặp sư phụ.
Xem lễ Dao Trì có thần nữ xuất hiện, đây là việc không nhỏ của Côn Luân.
Hắn cần phải đi thông báo một tiếng.
- Sư phụ.
Giang Lan đứng trên đỉnh núi, cúi đầu kêu lên.
Hôm nay sư phụ hắn ở đây.
Mạc Chính Đông nhìn xem Giang Lan trở về, nói khẽ.
- Xem lễ xong?
- Xong rồi, Ngao sư tỷ của Đệ Tam Phong đi vào Dao Trì.
Giang Lan nói đúng sự thật.
- Muốn cái gì?
Bỗng nhiên Mạc Chính Đông hỏi.
Giang Lan có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra.
Dao Trì mở ra, tám ngọn núi khác trên Côn Luân đều có biến hóa, chỉ có mình Đệ Cửu Phong, hoàn toàn như trước đây.
Hơn nữa bị phân biệt đối xử thẳng mặt lúc ở Dao Trì.
Có lẽ sư phụ hắn cảm thấy, hắn có chút ủy khuất?
- Lúc động U Minh bộc phát, tiếp tục ở bên trong.
Giang Lan đưa ra yêu cầu.
Sư phụ muốn tặng đồ, đương nhiên hắn sẽ nhận.
- Một tháng phải cho vi sư kiểm tra một lần.
Mạc Chính Đông không từ chối.
- Đa tạ sư phụ.
Giang Lan lập tức nói.
Như vậy thì hắn có thể tiếp tục ở bên trong.
Nếu không thì đợi một đoạn thời gian nữa, là sẽ được.
Cửa vào U Minh bộc phát, không cần quá lâu, sẽ đến thời kỳ đỉnh phong.
Khi đó, thật ra không quá an toàn.
Tất nhiên hắn sẽ tự lượng sức mà đi.
Sau đó Giang Lan rời khỏi đỉnh Đệ Cửu Phong, tưới cho trứng thực vật chút linh dịch, sau đó đi tu luyện.
Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan rời đi.
Vị đệ tử này còn ưu tú hơn so với dự đoán của hắn.
Có lẽ thiên phú không như hắn mong đợi, nhưng mà hắn cảm thấy đủ rồi.
Có thể thu được một đệ tử như vậy, chứng minh vận may của hắn rất tốt.
Thật sự rất tốt.
Thiên phú của Giang Lan không đủ, thành tiên cũng gian khổ.
Mạc Chính Đông vẫn luôn biết điều này.
Hắn vẫn luôn chuẩn bị.
Đến lúc đó, hắn có thể giúp được đệ tử đắc ý một lần.
Thành tiên.
_________&&&____&&