Côn Luân tạo vật, lấy Côn Luân làm bản nguyên, từ trong đó lấy cơ duyên tạo hóa.
Giang Lan nhìn về phía cuốn tranh.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Sách Côn Luân chỉ có tác dụng trong Côn Luân.
Côn Luân chính là Vạn Sơn Tổ, thai nghén Dao Trì, thiên địa linh khí, nhật nguyệt tinh hoa, vạn vật sinh cơ, đều ở trong Dao Trì.
Vào tu luyện trong Dao Trì, làm ít ăn nhiều, tiến triển cực nhanh.
Có người đi vào Dao Trì, đến lúc đó, thiên địa linh khí, nhật nguyệt tinh hoa, tràn ra khỏi Dao Trì, ảnh hưởng đến cả dãy núi Côn Lôn.
Mà hoàn cảnh tu luyện ở Côn Luân sẽ cao hơn một tầng.
Mà tranh thần nữ Dao Trì, có thể truyền lại cơ duyên Dao Trì, có thần trợ tu luyện như vậy, chẳng khác nào đi vào Dao Trì.
Nhưng mà...
Dao Trì cần phải có thần nữ.
Giang Lan hiểu.
Bức tranh Thần Nữ này có thể nói là không phải tốt nhất, nhưng ní có thể cung cấp hoàn cảnh tu luyện tốt hơn cho hắn.
Cộng thêm cửa động U Minh, có lẽ không lâu sau hắn đã có thể tấn thăng lên Luyện Thần Phản Hư rồi.
Nhưng điều kiện kiên quyết là, Côn Luân phải có thần nữ xuất hiện.
Đúng vậy, lúc mở bức tranh ra, Giang Lan chỉ nhìn thấy một mặt hồ.
Không có bất kỳ ai trên tranh.
Càng không có linh khí thiên địa, nhật nguyệt tinh hoa tràn ra.
- Thứ này cũng được, tiếc là bị hạn chế nghiêm trọng.
- Nhưng vẫn có tác dụng hơn Tạo Hóa Đan.
Đạo Tạng thì tốt hơn.
Nhưng những vật này đã đánh dấu rồi, không biết còn có thể tiếp tục xuất hiện nữa không.
Trước mắt, phần thưởng tạo vật thiên địa còn chưa xuất hiện trùng lặp.
Đương nhiên, Giang Lan cũng không tham lam.
Nếu được thì đúng là trợ giúp rất lớn cho hắn.
Việc trước mắt muốn làm chính là kích hoạt tranh thần nữ.
Sau đó về trốn ở Đệ Cửu Phong tu luyện, nhanh chóng đi vào Luyện Thần phản hư.
Đuổi theo Tiên Lộ.
Giang Lan lấy lại tinh thần, Ngao Long Vũ cũng khôi phục bình thường.
Khí tức cũng trở nên ổn định.
Hai người đứng trên đường, không nói chuyện với nhau.
Gió nhẹ thổi qua, bọn họ cảm giác sương mù muốn bị thổi tan.
- Đã đến giờ.
Bỗng nhiên có giọng nói vang lên bên tai bọn họ.
Lúc này, Giang Lan cảm giác mình đang đứng trên tảng đá, Ngao Long Vũ bên cạnh cũng vậy.
Nhưng đối với thời gian này, Giang Lan hơi khó hiểu, tình hình trước mắt mà nói, không phải đã hết thời gian.
Không biết phán định như thế nào.
- Từ người đầu tiên đi vào trong Dao Trì, thời gian sẽ đếm ngược ba canh giờ.
Giọng nói của Ngao Long Vũ vang lên.
Nàng có thể nhìn ra được, Giang Lan không biết nhiều về quy tắc ở nơi này.
Nhưng những quy tắc này nàng đã từng nghe được.
Sư môn sẽ không nói, không cần thiết phải nói.
Dù sao, chỉ cần có người đi vào Dao Trì, mới quan tâm những chuyện này.
Tất nhiên Giang Lan biết Ngao sư tỷ đang giải thích cho hắn.
Hắn gật đầu cảm ơn.
Nhưng Giang Lan cũng rất tò mò, không biết bây giờ hắn có tính là ở bên trong không?
Dù không tính, cũng đã đến rất gần, dù sao cũng đã tiếp xúc đến mạch lạc Đại Đạo.
Sương mù đang nhanh chóng tiêu tan.
Ngao Long Vũ nhìn sương mù tiêu tan, nàng rất quan tâm đến chỗ đứng của mình.
Đây là cực hạn của nàng, nàng hiểu.
Nhưng Long Vũ cũng rất muốn mình đến gần Dao Trì hơn.
Chuyện này rất quan trọng đối với nàng.
Chỉ mấy hơi thở, sương mù đã tiêu tan.
Lúc này, Giang Lan phát hiện mình đứng trên ngọn núi, sau lưng chính là vực sâu vạn trượng.
Mà ở nơi xa phía trước là một mặt hồ yên tĩnh.
Hồ nước sóng xanh rạo rực, tiên vân lượn lờ quanh.
Giang Lan nhìn những người xung quanh.
- Mười ba người.
Hắn phát hiện chỉ có mười ba người mà thôi, cộng thêm hai người bọn họ nữa là mười lăm người.
Mỗi người đều có tu vi rất mạnh, có một nửa thậm chí trên người còn có tiên lực, dù chưa thành Tiên cũng là Luyện Thần phản hư đỉnh cao.
Chạm đến Tiên Môn, nhưng lại chưa đi vào trong.
Sau đó, Giang Lan phát hiện chỉ có hắn và Ngao Long Vũ là Kim Đan Kỳ.
Cái này...
- Bọn họ đều tự mình đi đến đây?
Trong lòng Giang Lan cảm thấy ngoài ý muốn.
Đúng vậy, nhìn thấy khoảng cách giữa bọn họ, tuyệt đối không phải là hợp tác.
Hơn nữa, những người này đều đi vào sâu bên trong, chỉ có hắn và Ngao Long Vũ đứng ở biên giới.
Giang Lan nhìn về phía sau, hắn phát hiện phía sau có không ít người, nhưng đa số đều đứng một mình.
- Xem ra những người này không hề quan tâm đến việc đứng ở đâu xem lễ.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.
Được rồi, Giang Lan đã hiểu, đa số mọi người đến đây để rèn luyện bản thân.
Hắn đến đây có mục đích, Ngao Long Vũ đến đây cũng có mục đích.
Mà đối với sự xuất hiện của Giang Lan và Ngao Long Vũ ở trong Dao Trì, có vài người vẫn rất ngạc nhiên.
Ví dụ như Lâm Tư Nhã.
- Sư đệ Đệ Cửu Phong? Tu vi của hắn không cao, vì sao đi cùng với sư tỷ lại đi xa như vậy được?
- Có lẽ Lâm sư tỷ không biết, mặc dù thiên phú của sư đệ Đệ Cửu Phong không tốt, nhưng tạo nghệ về phương diện trận pháp lại không kém. Ít nhất là mạnh hơn chúng ta.
Mục Tú đứng bên cạnh Lâm Tư Nhã nói.
Mười năm trước, ba người được Giang Lan giúp đỡ về trận pháp, tất nhiên sẽ hiểu một chút.
Vì thế, Ngao sư tỷ gặp được sư đệ Đệ Cửu Phong, có thể nói là rất may mắn.
Ngược lại mà nói, sư đệ cũng có vận khí không kém.
Dù sao, nếu đổi thành người khác, cũng không ai muốn hợp tác với Kim Đan sơ kỳ.
Nếu như là nàng và sư huynh Kinh Tòa, tất nhiên sẽ không từ chối, nhưng nếu là bọn họ thì không thể nào đưa sư đệ vào trong Dao Trì được.
- Nghe nói năm nay khó khăn, không ngờ còn có Kim Đan đi vào.
Có ít người tò mò nhìn về phía trước.
- Hai Kim Đan kia là ai? Ta vừa bế quan ra không lâu, nhìn trang phục kia có lẽ mới đến trong trăm năm.
- Không biết là ai, nhưng có thể đi vào đây, chứng minh lực công kích và tạo nghệ trận pháp không tệ.
Còn phải phối hợp với nhau thật tốt.
Nếu không thì không thể vừa vặn dừng ở biên giới được.
- Sư đệ Đệ Cửu Phong?
Tất nhiên Cố Kỳ Đệ Nhất Phong cũng nhìn thấy Giang Lan, trước mắt, hắn vẫn xem Giang Lan là kẻ địch như cũ.
Dĩ nhiên không phải muốn giao chiến với Giang Lan.
Mà chỉ muốn lấy lại mặt mũi ở Không Tĩnh Hồ.
Tạo nên thủy triều ở Không Tĩnh Hồ, vượt qua Giang Lan.