【 Đinh!】
【 Phát hiện mạch lạc Đại Đạo, có thể cung cấp đánh dấu lâu dài cho ký chủ.】
【 Phải chăng muốn đánh dấu?】
Đã lâu rồi chưa nghe được tiếng nhắc nhở của mạch lạc Đại Đạo.
Khi nghe được lời nhắc, Giang Lan không trực tiếp đánh dấu luôn.
Bây giờ không phải là lúc để phân tâm.
Nhưng điều đáng mừng là chuyến đi này không tốn công vô ích.
Chỉ cần gặp được mạch lạc Đại Đạo, vậy thì đánh dấu xong chắc chắn sẽ được đồ vật cấp bậc thiên địa tạo vật.
Sẽ làm cho tu vi của hắn bay vọt hơn một bậc.
Dù là Đạo Tạng hay là Tạo Hóa Đan đều được.
Nhưng nếu là pháp bảo thì khó mà lấy.
Dù sao hắn cũng không thể dựa vào pháp bảo.
Thực lực của bản thân mới quyết định đạo lý.
Giang Lan không nghĩ nhiều nữa, hắn phá bỏ trận pháp dưới chân.
Lúc này Ngao Long Vũ xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Oanh!!!
Lực lượng cường đại giao thoa xung quanh hắn.
Nếu như không cẩn thận, lực lượng này sẽ đánh lên người hắn mất.
Nhưng Giang Lan không quan tâm.
Chờ đến lúc đánh đến nơi, hắn né tránh cũng không muộn.
Đến tận bây giờ, Ngao Long Vũ chưa mở miệng.
Nếu hắn cần né tránh, nàng sẽ báo cho hắn biết.
- Ngồi xuống.
Giọng nói của Ngao Long Vũ vang lên.
Rất bình tĩnh.
Giang Lan không nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng ngồi xuống.
Oanh!
Quả nhiên.
Một luồng sức mạnh xẹt qua trên đầu hắn, nhưng không ảnh hưởng gì.
Mất một khoảng thời gian, sức mạnh xung quanh mới bình ổn lại.
Giang Lan còn chưa phá được trận pháp.
Ngao Long Vũ đứng bên cạnh hắn lắng sức mạnh, nàng tiêu hao quá nhiều, sắp đến cực hạn rồi.
Đi được đến chỗ này, có thể nói là ngoài dự đoán của nàng.
Rất xa.
Đi về phía trước càng ngày càng khó khăn.
Giang Lan phá hủy trận pháp, hắn không tiếp tục đi về phía trước nữa, mà nhìn về phía Ngao Long Vũ.
- Ngao sư tỷ muốn tiếp tục nữa không?
Nếu đối phương muốn tiếp tục thì hắn sẽ đi lên.
Dù sao phá hủy trận pháp không nguy hiểm gì cả, chỉ cần mất chút thời gian mà thôi.
Hắn đã đạt được mục đích, nếu đối phương muốn tiếp tục đi, hắn cũng không để ý.
Đối với hắn không có chỗ xấu.
Càng đến gần mạch lạc Đại Đạo, quà tặng từ đại đạo càng hậu hĩnh hơn.
Hơn nữa, nếu hợp tác, hắn sẽ không tùy tiện đổi ý.
Phải cùng có lợi cho đôi bên.
Ngao Long Vũ nhìn về phía trước, nói khẽ.
- Sư đệ đi lên trước thử xem.
Giang Lan gật đầu, đi về phía trước.
Rất nhanh, hắn gặp được trận pháp tiếp theo, trong nháy mắt, Giang Lan cảm giác trận pháp này khó khăn hơn phía trước gấp mấy lần.
- Trận pháp mạnh gấp mấy lần, đại khái ba đến năm lần.
Giang Lan mở miệng nhắc nhở.
Lúc này, trên người Ngao Long Vũ bộc phát một lực lượng cường đại.
Một tiếng long ngâm vang lên.
Công kích còn chưa xuất hiện, nàng đã chuẩn bị toàn lực đối phó.
Một khắc sau, công kích xuất hiện.
Lần này, dù Giang Lan không ngẩng đầu lên, cũng cảm nhận được uy áp thực chất.
Đây không phải công kích mà Kim Đan có thể đối phó.
Oanh!!!
Công kích cực lớn suýt nữa ảnh hưởng đến Giang Lan.
- Lui.
Giọng nói của Ngao Long Vũ vang lên.
Gang Lan không do dự chút nào.
Hắn nhanh chóng thoát khỏi giam cầm, sau đó tránh thoát khỏi chỗ cũ.
Cũng may chỉ có một bước, nếu không thì rất có thể không trốn thoát thành công.
Oanh!
Lại một tiếng vang thật lớn.
Ngao Long Vũ cũng lùi ra.
Giang Lan có thể thấy được tay nàng đã bị thương.
Hai người đứng tại chỗ, không nói gì.
Bọn họ biết.
Nơi này là cực hạn của hai người.
Muốn đi về phá trước, cần có thực lực mạnh hơn, và tạo nghệ trận pháp mạnh hơn nữa.
Về trận pháp, Giang Lan có thể phá giải.
Nhưng tốn thời gian rất dài.
Mà Ngao Long Vũ đã không thể nào ngăn cản công kích.
Dù Giang Lan có dùng toàn bộ lực lượng, cũng không chắc chắn mình đi được bao xa.
Nếu hắn dùng toàn bộ lực lượng cũng không thể phá trận được, chỉ có thể dùng thử Thiên Hành Cửu Bộ tránh thoát giam cầm, hoặc dùng Cửu Ngưu Lực cưỡng ép đánh vỡ trận pháp.
Trên lý luận thì có thể đi xa hơn một chút, nhưng thực tế thì khó mà nói.
Dù sao nhìn Dao Trì có vẻ không đơn giản như bên ngoài.
Ngao Long Vũ đứng yên không nhúc nhích.
Lúc này, nàng đang bình ổn lại sức mạnh trên người.
Vảy rồng đang biến mất nhanh chóng.
Hoa văn trên mặt cũng biến mất.
Giang Lan chỉ liếc mắt nhìn, đã hiểu Ngao Long Vũ không muốn tiếp tục nữa, nhưng trên người nàng vẫn còn long ảnh như ẩn như hiện, hắn cần phải đề phòng.
Giang Lan không quan tâm, thật ra hắn luôn luôn duy trì sự cảnh giác.
Mặc dù là đồng môn, nhưng mọi người không quen thuộc với nhau.
Ai cũng không biết có gặp kẻ địch hay không.
Đã gặp tất cả mọi người.
Giang Lan lấy lại tinh thần, hắn bắt đầu làm chuyện chính.
- Hệ thống, đánh dấu Dao Trì.
【 Đinh!】
【 Đánh dấu thành công, chúc mừng ký chủ nhận được quà tặng mạch lạc Đại Đạo, tạo vật Côn Luân: Tranh thần nữ Dao Trì.】
【 Tranh thần nữ Dao Trì: Tạo vật vạn sơn tổ Côn Luân, tụ tập tinh hoa vạn vật, tụ Dao Trì Thánh Địa, khắc tranh thần nữ, đồng thời dùng cơ duyên Dao Trì.】
Sau khi giọng nói của hệ thống kết thúc, lông mày của Giang Lan nhíu lại.
Tạo vật Côn Luân?
Xem ra có liên quan đến núi Côn Luân.
Trên lý thuyết là tạo vật thiên địa không gì sánh bằng.
Đương nhiên, điều này cũng không nói lên được gì.
Dù sao tạo vật cũng không đơn giản như bên ngoài.
Chỉ là làm cho Giang Lan nghi ngờ là, tranh thần nữ Dao Trì không có tác dụng gì với tu vi của hắn, vậy thì ở Dao Trì có cơ duyên gì?
Hơn nữa Dao Trì từng có thần nữ sao?
Căn cứ vào nhiều năm hắn đọc sách văn hiến mà nói.
Côn Luân chưa bao giờ có thần nữ.
Ít nhất không có ghi chép.
Tâm kinh Côn Luân là do lão tổ Côn Luân truyền lại, mà lão tổ có lẽ là nam.
Hơn nữa, tâm kinh không phải là một loại công pháp, mà là một loại cảm ngộ.
Giang Lan học tâm kinh Côn Luân, có thể nói là hoàn chỉnh nhất.
Sau đó Giang Lan bắt đầu xem xét tranh thần nữ Dao Trì trong đầu.
Đúng là một quyển sách vẽ chưa mở.
Chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy quyển sách, Giang Lan có một loại cảm giác, hắn biết tác dụng của nó là gì.