- Tiên lực?
Trong lòng Giang Lan ngạc nhiên.
Thì ra trong số những đệ tử thân truyền, đã có người thành Tiên.
Điều này vượt qua dự đoán của hắn.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, trong năm mươi năm, tu vi bên ngoài của hắn đã là Kim Đan.
Côn Luân thành lập không biết bao nhiêu năm rồi, dưới Cửu Phong có vô số đệ tử.
Nếu không có người thành Tiên mới kỳ lạ.
Mà trước mắt Giang Lan đã thấy một người.
Không biết còn những người khác không nữa.
Có lẽ là có.
Giang Lan không nhìn nhiều, hắn tiếp tục ngự kiếm phi hành, đi đến Dao Trì.
Chỉ là hắn không nhìn, ngược lại có người chú ý đến hắn.
Sau đó Giang Lan phát hiện có người đi về phía hắn.
Chính là vị Tiên vừa rồi hắn nhìn thấy kia.
- Sư đệ là người của Đệ Cửu Phong phải không?
Một nam tử đi đến bên cạnh Giang Lan, hắn ngự kiếm song song, tốc độ bằng với Giang Lan.
Giang Lan nhìn qua, lễ phép nói.
- Giang Lan Đệ Cửu Phong, bái kiến sư huynh.
- Trung Lộ Đệ Bát Phong, quấy rầy sư đệ.
Trung Lộ khẽ gật đầu với Giang Lan, nói.
- Lần đầu tiên ta nhìn thấy đệ tử Đệ Cửu Phong xuất hiện ở Dao Trì. Vì thế nên ta tò mò đến xem, mong rằng không làm phiền sư đệ.
- Sẽ không.
Giang Lan nói khẽ.
Hắn không hề phát hiện được chút ác ý nào từ đối phương.
Cũng không cảm giác được sức mạnh khóa chặt hắn.
Đối phương hiền lành như thế làm cho hắn có cảm giác quái dị.
Giang Lan gặp rất ít đồng môn khách khí với hắn như thế.
Nhưng cũng không ngoại trừ có mục đích sẵn.
Tóm lại, cứ duy trì sự cảnh giác là được.
- Vậy không quấy rầy sư đệ, ta chỉ đến trò chuyện một chút.
Nói xong thì Trung Lộ rời đi trước.
Về trong đội ngũ của Đệ Bát Phong.
Người của ngọn núi khác rất nhiều.
Chỉ có phía Giang Lan là một người.
Nhưng Giang Lan cảm giác không phải ai cũng là đệ tử thân truyền.
Chỉ cần đệ tử có thiên phú và tu vi không kém là cũng có thể đến xem lễ.
Nhưng có lẽ danh sách người có hạn.
Đến nỗi dưới Kim Đan, Giang Lan cảm thấy là không có ai.
...
Chỉ trong chốc lát, Giang Lan đến trước một ngọn núi lớn.
Tiên vân lượn lờ, có không ít hòn đá nổi bồng bềnh giữa không trung.
Nhưng không nhìn thấy ngọn núi.
Sau đó từng người đi xuống hòn đá lơ lửng, Giang Lan cũng đi xuống một hòn đá nhỏ ở xa xa.
Hắn có chút thất vọng.
Nơi này không tính là Dao Trì.
Thậm chí không nhìn thấy Dao Trì.
Cũng không có nhắc nhở có mạch lạc Đại Đạo.
Nhưng Giang Lan cũng không gấp gáp, hắn nhìn về phía sau một chút.
Đầu tiên là đến xem lễ, hắn cũng không biết quá trình cụ thể như thế nào.
Hắn đến cũng không tính sớm, cũng không tính muộn.
Phía sau còn có vài người đi xuống hòn đá lơ lửng.
Nhưng hắn phát hiện ra, trong số các đệ tử đông đảo, Kim Đan sơ kỳ là yếu nhất, cũng chỉ có mình hắn.
Cũng may, không ai chú ý đến hắn.
Không lâu sau, Giang Lan nhìn thấy có một người xuống trước hắn.
Đó là một tiên tử mặc váy màu xanh trắng.
Trên mặt giống như có hoa văn màu đỏ tươi.
Ngao Long Vũ.
Từ khi Ngao Long Vũ đi xuống, vị Lâm Tư Nhã phía trước cũng xuống theo.
Đứng ngay bên cạnh Ngao Long Vũ.
Giang Lan chỉ nhìn, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Người ở phía xó xỉnh, tu vi không cao bao nhiêu.
Nhưng Ngao Long Vũ thì tu vi đã là Kim Đan viên mãn.
Đúng là nhanh.
Lâm Tư Nhã chỉ mới Kim Đan hậu kỳ mà thôi.
Trong bất giác, tu vi bên ngoài của Giang Lan sắp đuổi kịp những người này.
Nhưng sau này rất khó đuổi kịp.
Không lâu sau, hai người tu luyện ngoài cửa hang U Minh cũng đến, đi xuống cách đó không xa.
Hai người đều là Kim Đan hậu kỳ.
Hô!
Một luồng ánh sáng óng ánh chiếu qua.
Một nam tử đi xuống trước đám người bọn họ.
Cố Kỳ bùng nổ chiến ý đứng trên hòn đá lơ lửng.
Tất nhiên Giang Lan nhận ra hắn.
- Nguyên Thần, hơn nữa đã đi vào nhiều năm rồi, thật ghê gớm.
Những người sau đó, Giang Lan cơ bản không nhận ra.
Hắn cũng không quan sát quá nhiều, chỉ yên tĩnh đợi tình huống phía sau.
Không ít người đến đây, chỉ là không có ai nói chuyện.
Giống như tất cả mọi người đều đang đợi chờ.
Không lâu sau, trên bầu trời Dao Trì có giọng nói hùng vĩ vang lên.
.
- Dao Trì sắp mở ra, đệ tử muốn vào Dao Trì, phải có khoảng cách gần với đệ tử dự lễ, dùng thực lực đi về phía trước.
Giọng nói vừa dứt, sương mù xuất hiện từ bốn phương tám hướng.
Xung quanh mờ mịt không thấy gì.
Mọi thứ xung quanh trở nên tăm tối.
Giơ tay khó thấy năm ngón.
Sau đó Giang Lan cảm giác tảng đá đang nhanh chóng lên cao, sau đó lùi về phía sau.
Giống như đang xáo trộn vị trí của tất cả mọi người.
Giang Lan ổn định tâm thần.
Hắn không ngạc nhiên.
Chuyện dùng thực lực để xem Dao Trì không tính là ngoài dự đoán.
Mặc dù nơi này cũng tính là Dao Trì, nhưng sẽ không đến gần mạch lạc Đại Đạo.
Nếu như có thể đi vào, tất nhiên hắn sẽ thử.
Hy vọng đừng kiểm tra tu vi.
Bên ngoài, tu vi của hắn là thấp nhất ở đây.
Một lúc sau, Giang Lan cảm giác hòn đá dừng lại.
Một luồng khí lưu xẹt qua người hắn.
Lúc này, Giang Lan nhìn thấy sương mù phía trước tách ra, tạo thành một con đường như muốn lên trời.
Đây là một con đường đi đến Dao Trì.
Nếu muốn đi vào thì phải đi đến cuối.
- Có thể vào được hay không thì phải dựa vào khả năng của mình.
- Đi đến đâu thì xem lễ tại đó.
Tiếng nói cuồn cuộn lại vang lên lần nữa.
Sau khi tiếng nói vừa dứt, Giang Lan biết được, cạnh tranh đã bắt đầu.
Nhưng từ đầu đến cuối cũng không nói đi vào được sẽ được cái gì.
Đại khái là vào được Dao Trì cũng là một loại vinh hạnh đặc biệt.
Nếu như không phải vì muốn vào đánh dấu.
Giang Lan cũng chẳng muốn đi vào.
- Lượng sức mà đi.
Giang Lan cất bước đi về phía trước.