Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 62: Vẫn phải trở nên càng mạnh mẽ hơn.

Chương Trước Chương Tiếp

- Đệ tử Côn Luân tàn nhẫn quá mức, chúng ta khinh thường ngươi rồi.

- Ngươi nghĩ rằng ngươi vô địch thật sao?

- Chết đi!

Tiếng gầm của Kim Đan viên mãn nhanh chóng truyền đến.

Đối mặt với Giang Lan, vị Kim Đan viên mãn kia không hề sợ hãi chút nào. Trong mắt tràn ngập sự điên cuồng.

Sức mạnh trên người hắn ngưng kết, giống như muốn bộc phá ra lực lượng mạnh nhất.

Oanh!

Nhưng có nắm đấm của người khác đã ẩn chứa sức mạnh hơn hắn gấp mấy lần, thậm chí mấy trăm lần.

Tiếng nổ lớn vang lên.

Cơ thể Kim Đan viên mãn bị đánh tan trong nháy mắt.

Lực lượng của hắn trực tiếp bị đánh nát.

Kim Đan viên mãn dùng ánh mắt không thể tin nhìn Giang Lan bên cạnh.

Sau đó, hắn nghe được tiếng nói cuối cùng của thế giới này.

- Ta, chưa từng khinh thường cách ngươi.

Kim Đan viên mãn, một quyền oanh sát.

Sau đó, Giang Lan không dừng lại, còn có hai người đang chờ hắn.

Oanh!

Oanh!

Nhưng chỉ mấy hơi thở, Giang Lan đã quay lại vị trí ban đầu, mà trận pháp trên bầu trời cũng biến mất.

Ngay cả thi thể của sói lớn cũng biến mất rồi.

Xem ra, trước khi chết còn muốn quay về, trận pháp có thể nghịch chuyển.

Sau đó, Giang Lan quay người rời đi.

Hắn mở cơ thể ếch ngồi đáy giếng ra.

Phòng ngừa việc có người tìm được hắn, hoặc tính ra hắn.

Ếch ngồi đáy giếng, dưới sương mù vẫn là sương mù.

Không ai có thể tính toán đến hắn.

Lão giả kia chết, trận pháp cũng mất hiệu lực.

Vì vậy, Giang Lan có thể rời khỏi đây được.

Hắn tính toán đổi một chỗ bắt Băng Thiền.

Nhưng điều gấp gáp bây giờ là Đại Lực Kim Cương Hoàn làm cho cơ thể hắn suy yếu.

Hắn cần tìm một chỗ để khôi phục.

Một lúc lâu sau, Giang Lan tỉnh lại trong một sơn động.

Xung quanh không có bất kỳ vấn đề gì.

Lực lượng của hắn đã khôi phục được bảy, tám phần.

- Quả nhiên những người này khó chơi.

Trong sơn động, Giang Lan cau mày, nếu phía trước chậm một chút, vậy thì hắn chỉ có con đường chạy trốn.

- Lão giả kia biết ta đang ẩn giấu tu vi, hơn nữa còn đợi ta cắn câu, xem ra ta còn thiếu kinh nghiệm thực chiến.

Nếu không phải vì sức mạnh của hắn vượt quá dự đoán của lão giả kia.

Thì có lẽ kết quả đã khác.

Mà nếu khi hắn chưa kịp đánh giết lão giả kia, những người còn lại đã bình tĩnh triệu hoán con sói kia. Con sói lớn xuất hiện sớm, hắn là người phải chạy trối chết.

- Sự thật chứng minh, kinh nghiệm thực chiến của ta không đủ.

- Nhưng khi đối mặt với những người kia, dù thế nào đi nữa cũng khó mà phá cục. Cách duy nhất tránh khỏi là có thực lực đủ mạnh mẽ.

- Vì vậy, vẫn nên quay về tu luyện tiếp.

Giang Lan rời khỏi sơn động.

Mặc dù hắn muốn quay về tu luyện.

Nhưng cũng phải bắt được hai con Băng Thiền đã.

Sau đó, Giang Lan bắt đầu tìm kiếm Băng Thiền ở phía ngoài, hắn không đi sâu vào trong nữa.

Mất một khoảng thời gian.

Cuối cùng cũng bắt được hai con Băng Thiền.

- Có thể đưa về nộp được rồi.

Nhìn Băng Thiền trong tay, Giang Lan thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi lịch luyện kết thúc, trong một năm sau, sư phụ sẽ không bắt hắn ra ngoài rèn luyện.

Trên đường về, Giang Lan rất cẩn thận.

Hắn có thể xác định được, trên đoạn đường này không có người theo dõi hắn.

Đương nhiên, cũng có khả năng là vì hắn không đi vào sâu trong rừng Băng Thiền.

Tóm lại, ngoài việc những người kia đưa đến sự biến hóa ra, những cái khác đều không có vấn đề.

Đến nỗi những chuyện khác, hắn không có ý định tham gia.

Với thực lực của hắn, cũng không tham gia được.

Giang Lan quay về.

Lúc đi ngang qua quán rượu cũ, hắn mua một vò rượu bình thường.

Không đủ linh thạch…

Lúc nhận vò rượu, Giang Lan lại thấy có một túi đậu phộng đưa đến.

- Đây là của đại ca ca.

Thiếu niên kia lại đưa thêm đậu phộng.

- Cám ơn.

Giang Lan lấy túi đậu phộng từ trong tay thiếu niên kia.

Lúc này hắn cảm giác thiếu niên này có chút khác so với lúc trước.

Giống như trở nên mệt mỏi hơn.

Hắn không suy nghĩ nhiều, trực tiếp rời đi.

Chờ Giang Lan rời đi, lão giả nói với thiếu niên.

- Gia gia không muốn nhiều, cũng không bắt buộc sức mạnh gì cả. Lúc nào ngươi có thể có tâm cảnh như người trẻ tuổi kia là được.

- Đại ca ca không phải thiên tài của Côn Luân sao?

Thiếu niên kia thử hỏi.

- Thiên phú bình thường, rõ như ban ngày.

Lão giả bình tĩnh nói.

- Thật sao?

Thiếu niên kia không tin tưởng lắm.

Nơi này có linh thạch trắc thiên phú, đợi đến khi người trẻ tuổi kia xuống, ngươi bảo hắn thử xem?

Lão giả tự tin nói.

Lão giả kia tự tin làm cho thiếu niên hơi tin phục.

Do dự một lúc, hắn gật đầu nói.

- Vậy là được rồi, nhưng lúc ta thử, nếu thiên phú rất mạnh, vậy thì không thể không xem lại.

- Có thể.

Lão giả mỉm cười.

......

Lúc quay về ngọn núi, Giang Lan không tìm thấy sư phụ hắn đâu.

Nhưng hắn đặt Băng Thiền và rượu, đậu phộng vào trên đỉnh Đệ Cửu Phong.

Sư phụ hắn ngồi chỗ này quanh năm, rất ít khi rời khỏi đây.

Lần rời đi này có lẽ có liên quan đến việc Dao Trì mở ra.

Rời khỏi đỉnh Đệ Cửu Phong, Giang Lan muốn đi xử lý những thứ khác trên ngọn núi thứ chín.

Hắn phát hiện ra từ lâu rồi, thứ này làm cho tâm tình hắn trở nên bình tĩnh hơn.

Có không ít chỗ tốt khi hắn tu luyện Bất Động Minh Vương.

Còn về Thái Thượng Vong Tình, đến giờ hắn vẫn chưa nhìn đến.

Vẫn chưa đến thời cơ.

Không đủ thực lực, chỉ có thể bị Thái Thượng Vong Tình ảnh hưởng.

Xử lý xong mọi chuyện ở Đệ Cửu Phong, Giang Lan quay về động U Minh để tu luyện.

Lúc này khí tức U Minh trở nên dày đặc hơn một chút.

- Trong tình huống bình thường thì không thích hợp để tu luyện lắm.

Hắn đi về phía trứng thực vật, phát hiện bên ngoài vỏ trứng có khí đen bao phủ.

Điều này nói rõ, khí tức U Minh đã vượt qua giá trị tiếp nhận của trứng thực vật.

------------------------------------

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️