Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 60: Có thể sinh một đứa con với ta không?

Chương Trước Chương Tiếp

Nữ tử kia đứng trước mặt Giang Lan, không có bất kỳ hành vi nào vượt quá giới hạn.

Giống như chỉ trò chuyện bình thường với Giang Lan.

Trên mặt còn có sự ngượng ngùng.

- Bàn bạc làm sao để lấy tính mạng của ta?

Giang Lan nhìn gương mặt nữ tử này, bình tĩnh nói.

Đối với Giang Lan mà nói, nữ tử kia không hề cảnh giác hay cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, nàng chỉ lắc đầu mang theo ý cười.

- Tất nhiên là không phải, tính mạng của đạo hữu quý giá như thế, chắc chắn sẽ không cho ta. Sao Tích Tích lại đưa ra yêu cầu vô lý như thế được chứ?

Tích Tích nhìn Giang Lan rồi giải thích, sau đó cúi đầu nói.

- Chỉ là Tích Tích thấy đạo hữu đặc biệt, muốn cùng với đạo hữu…

Tích Tích ngập ngừng nhìn về phía Giang Lan, trên mặt đỏ bừng.

- Muốn sinh một đứa con với đạo hữu. Không biết có thể được hay không?

Lúc Giang Lan nghe được câu này, hắn phát hiện có một đôi tay xuất hiện phía sau hắn, giống như muốn bắt đầu điều khiển hắn.

Chỉ cần hắn thả lỏng, bàn tay đó sẽ có cơ hội.

Sau đó đánh mất bản tâm.

Sống chết không do mình.

Tiếc là Giang Lan sẽ không cho đôi tay kia cơ hội.

Giang Lan quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, bình tĩnh mở miệng.

- Ta từ chối.

Vừa dứt lời, Giang Lan đã giơ nắm đấm lên.

Vốn dĩ Tích Tích đang dùng mị thuật nhíu mày, vậy mà đối phương không hề có chút phản ứng nào.

Nhìn thế nào cũng không phải là người nhập môn hồng trần. Mà khi Giang Lan giơ nắm đấm lên, Tích Tích muốn chạy khỏi đây.

Khống chế thất bại, nàng phải rời khỏi đây nhanh.

Nhưng nắm đấm đã đánh xuống, lực lượng cường đại quét ngang người Tích Tích.

Oanh!!!

Trước khi thế giới của Tích Tích biến thành màu đen, nàng nhìn thấy thế giới màu đỏ.

Cảm nhận được đau đớn khó có thể nói nên lời.

Sao có thể chứ?

Lúc phát hiện thân thể mình bể tan tành, nàng vẫn không thể nào hiểu nổi.

Vì sao nam tử kia có thể tàn nhẫn đến vậy, không hề thương xót nàng chút nào.

Hơn nữa...

Thật mạnh.

Sớm biết như thế, nên ra tay trước chiếm ưu thế.

Không cam tâm.

Tích Tích chết.

Giang Lan dùng một quyền đánh nửa người nàng thành sương máu.

Đừng nói đến việc đối phương chỉ là một Kim Đan, cho dù là Nguyên Thần, cũng không phản ứng kịp được.

Nếu như không xem thường kẻ địch, có lẽ còn có thời gian phản ứng.

Vì thế, Giang Lan chưa từng xem thường kẻ địch.

Lỡ may đối phương cũng ẩn giấu tu vi.

Vậy thì xem ai giấu sâu hơn.

Giang Lan cũng không chán ghét nữ nhân, nhưng nữ nhân muốn giết hắn, hắn đều không thích.

- Ẩn giấu tu vi?

- Chả trách không sợ.

Lúc này, sáu người còn lại từ bốn phương tám hướng đi đến.

Đối phương giống như không hề quan tâm đến đồng bạn bị giết.

Giang Lan nhìn những người này, trên mặt vẫn bình tĩnh.

- Sáu người, một Kim Đan sơ kỳ, một Kim Đan trung kỳ, hai người Kim Đan viên mãn. Một Nguyên Thuần sơ kỳ và một Nguyên Thần Kỳ. Rất mạnh.

Đối diện với sáu người, trong lòng Giang Lan tính toán đầy đủ.

Đầu tiên là giết người mạnh nhất.

Mà người mạnh nhất là lão giả trước mặt.

- Làm giúp ta một chuyện, ta để cho ngươi rời đi, được không?

Lão giả nhìn Giang Lan, tiếp tục nói.

- Mặc dù ngươi là đệ tử Côn Luân, nhưng bây giờ Côn Luân không cứu được ngươi.

Trong tấc vuông, nhưng người tận địch quốc.

Tất nhiên Giang Lan biết đạo lý này.

- Ta chỉ đi ngang qua đây, vì sao các ngươi cảm thấy ta có thể giúp các ngươi?

Giang Lan mở miệng hỏi.

Hắn đang tìm cơ hội.

Một kích giết địch.

- Lúc đầu chúng ta chỉ muốn nhờ các hạ giúp đỡ một chút hỏa lực, nhưng lúc này lại có ngoài ý muốn.

Lão giả nhìn Giang Lan, nói.

- Trong rừng cây có yêu thú Mộc Viên, không tin tưởng nhân loại. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, vốn ngươi cũng không được tin tưởng, lại nhận được ý tốt từ bọn chúng. Mặc dù chỉ là một chút, nhưng đã rất đặc biệt. Vì thế, chúng ta chỉ có thể giữ ngươi lại, nhờ ngươi giúp chúng ta một chuyện.

- Nếu ta nói không thì sao?

Giang Lan hỏi.

Lão giả cười cười nói.

- Chúng ta không hỏi ý kiến của ngươi, ra tay.

Nếu không thể dùng biện pháp dịu dàng bắt Giang Lan làm việc cho bọn họ, vậy thì phải dùng thủ đoạn bạo lực.

Lần này đến là vì lấy được đồ vật hạch tâm yêu thú Mộc Viên.

Nếu có thêm phần hi vọng, bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha.

Mặc kệ là đệ tử nào, cũng đừng mơ ngăn cản bọn hắn.

Giang Lan đứng tại chỗ, hắn có thể cảm giác được có Kim Đan viên mãn đang công kích về phía hắn.

Tốc độ rất nhanh.

Nhưng hắn cũng không hành động sớm, nhìn lão giả bên kia.

Mặc dù đối phương không quá quan tâm đến hắn.

Nhưng mà vẫn có chút cảnh giác.

Ngay khi Kim Đan viên mãn sắp công kích, cuối cùng lão giả kia cũng buông lỏng trong nháy mắt.

Chỉ có một chút, không phải là thời cơ ra tay thích hợp nhất.

Nhưng mà...

Đây là lúc mà đối phương đang thả lỏng, chắc chắn phải ra tay rồi.

Mở Thiên Hành Cửu Bộ ra.

Cửu Ngưu Lực vận chuyển đến Thất Ngưu Lực.

Giang Lan biến mất ngay tại chỗ, sau đó đi đến trước mặt người trung niên.

Giơ nắm đấm đánh lên.

Ngay khi Giang Lan hành động, lão giả kia đã đề phòng từ trước.

Đối với việc Giang Lan bỗng nhiên xuất hiện, hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Nhưng hắn cũng nhanh chóng vận chuyển sức mạnh, bắt đầu phản công Giang Lan.

Vốn dĩ hắn đang đề phòng.

- Đã chờ ngươi từ lâu.

Lão giả nở một nụ cười lạnh băng.

Giang Lan ẩn giấu tu vi, hắn đã sớm chờ Giang Lan phản kích.

Không có thực lực, một đệ tử Côn Luân lấy đâu ra tự tin?

Lại không chuẩn bị gì mà vẫn không sợ hãi như thế?

Nhưng hắn không có chút chuẩn bị nào sao?

Chỉ là do đối phương tự chui đầu vào lưới mà thôi.

Sau đó, sức mạnh của ông lão không ngừng phun trào, muốn một chiêu bắt Giang Lan lại.

Nhưng trong nháy mắt, con ngươi của lão giả co rụt lại.

Sức mạnh của Giang Lan va chạm với hắn.

Hắn có cảm giác như lấy trứng chọi đá.

Giống như một ngọn núi đè lên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️