Không phát hiện ra người bí mật quan sát hắn.
Nhưng Giang Lan không hoảng loạn.
Hắn cũng không có ý muốn xâm nhập vào trong nữa.
Rừng cây Băng Thiền đúng là có nguy hiểm.
Nhưng không nghe nói có sinh vật mà Kim Đan không phát hiện ra được.
Giang Lan cảm thấy đây là sự biến hóa mới xuất hiện.
Tóm lại là rời đi trước, xem tình huống đã rồi tính.
Rừng cây Băng Thiền lớn như thế, bắt hai con Băng Thiền không khó.
Nhưng trước khi rời đi, hắn tính toán đánh dấu.
Nơi này miễn cưỡng được xem là trong rừng cây.
- Hệ thống, đánh dấu.
【 Đinh!】【 Đánh dấu thành công, chúc mừng túc chủ nhận được quà tặng mạch lạc Đại Đạo, là Thần Thông Trần Thần Kình.】
【 Trấn thần kình: Hoà vào thuật pháp, quy thuộc thuật pháp, thuật kình trấn hồn, phá thần, toái linh.】
Giọng nói của hệ thống vừa dứt, Giang Lan cảm thấy ngoài ý muốn.
Lại là thần thông.
Từ sau khi ếch ngồi đáy giếng, đây là hắn lần thứ hai hắn nhận được thần thông.
- Trấn Thần Kình?
- Nhìn giới thiệu này, hình như là đồ vật nhằm vào nguyên thần, có cùng một loại năng lực với Đả Thần Tiên?
Vốn dĩ Giang Lan muốn trực tiếp học tập, nhưng khó nói sẽ có ảnh hưởng gì.
Dù sao hắn lại cảm giác được phía sau có người đang xem hắn.
Một giây sau, Giang Lan nhìn về phía sau. Lần này hắn thấy được, phía sau có một yêu thú đang đứng, mặt xanh nanh vàng, có vẻ như thực lực chưa đến Kim Đan.
- Không đến Kim Đan nhưng có thể trong nháy mắt xuất hiện khi ta chưa phát hiện?
Hơn nữa hắn mở cảm giác .
Yêu thú này có vấn đề.
- Ta chỉ đi ngang qua, nếu như không chào đón, bây giờ ta sẽ đi ngay.
Giang Lan nhìn nó, mở miệng nói.
Lúc này nó cũng nhìn Giang Lan.
Đối phương không phản ứng, Giang Lan từng bước một lùi về phía sau.
Hắn không muốn đối địch với yêu thú, nhìn tình hình trước mắt, đối phương cũng không có ý định quyết liệt đến cùng với hắn.
Giang Lan lùi lại, mà yêu thú kia chỉ nhìn xem, không có ý muốn động thủ. Chỉ là lúc Giang Lan sắp đi, bống nhiên có người từ sau yêu thú xông đến.
Kiếm rất nhanh.
Sức mạnh rất mạnh.
Kim Đan sơ kỳ.
- Đạo hữu đừng sợ, ta giúp ngươi một tay.
Giọng nói theo gió bay đến.
Một kiếm phong tỏa đường lui của yêu thú, giống như muốn giết chết con mặt xanh nanh vàng kia.
Yêu thú phát hiện, nó nhe răng muốn phản kích, nhưng có vẻ sức mạnh không đủ.
Lúc này, sau lưng Giang Lan có cảm giác lạnh lẽo.
Giống như trong rừng cây có vô số con mắt đang theo dõi hắn.
Nhìn chằm chằm như kẻ thù.
- Người này đang cố ý kéo ta xuống nước?
Rõ ràng Giang Lan có thể cảm thấy được, nếu như giết yêu thú này, hắn sẽ bị thù hận.
Không do dự nữa, mở linh viên thuật ra.
Một bước đi đến bên cạnh yêu thú.
Thuật pháp tiện tay đánh ra, trực tiếp ngăn cản kiếm của người Kim Đan sơ kỳ kia, trong lòng nam tử kia kinh hãi, hắn không ngờ được rằng Giang Lan bỗng nhiên xuất hiện.
Giang Lan cũng không cho hắn thời gian phản ứng, đá một cước ra.
Phanh!
Lực lượng cường đại trực tiếp đánh bay nam tử Kim Đan kia ra ngoài.
Phốc!
Nam tử kia phun một ngụm máu tươi. Chịu một cước của Giang Lan, tu vi của hắn khó mà vận chuyển được.
Chờ đến khi nam tử kia bị đá bay, Giang Lan lùi về sau một khoảng cách, hắn nhìn về phía yêu thú kia.
Trong nháy mắt đó, Giang Lan cảm giác toàn bộ rừng cây đang nhìn hắn.
Rất nguy hiểm.
Lúc này, yêu thú nhìn chằm chằm Giang Lan, giống như lúc nào cũng có thể nhào lên công kích.
- Ngươi đi đi.
Giang Lan mở miệng.
Lúc này hắn phải mở miệng, nếu không yêu thú kia dễ dàng ra tay, nếu ra tay thì kết quả khó mà đoán trước được.
Đối với Giang Lan mà nói, yêu thú kia giống như nghe hiểu lời hắn.
Nó nhìn Giang Lan, chậm rãi chui vào trong cây.
Đối phương cứ như vậy mà biến mất không còn tăm hơi.
Thấy cảnh này, lông mày Giang Lan nhíu lại, sau đó quyết định không đến gần cây.
Nhưng khi yêu thú kia rời đi, ánh mắt trong rừng cây biến mất.
Hắn không bị ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm nữa, cũng không có ai theo dõi.
Sau đó Giang Lan nhìn sang một bên nam tử.
Sau đó, Giang Lan nhìn nam tử bên cạnh.
Nhưng ở nơi xa có một người trung niên chạy đến.
Kim Đan viên mãn.
Nam nhân trung niên đi đến bên cạnh người Kim Đan sơ kỳ, xác định người này chỉ bị thương nhẹ, mới nhìn về phía Giang Lan, nói.
- Đạo hữu cần gì phải như thế? Chúng ta không có ác ý.
- Tại hạ cũng không có ác ý.
Giang Lan mở miệng nói.
Hai người kia không phải người Côn Luân .
- Đã như vậy, không quấy rầy đạo hữu.
Nam nhân trung niên kia nói, hắn dẫn người rời đi trước, chỉ là trước khi đi còn nói thêm một câu.
- Rừng cây xuất hiện chuyện lạ, mong đạo hữu có thực lực rời khỏi đây.
Giang Lan nhìn hai người kia rời đi.
Hình như có chút không cam tâm.
- Kim Đan viên mãn cũng không ra tay với Kim Đan trung kỳ như ta?
- Là vì ta là đệ tử Côn Luân nên cố kỵ?
Trong lòng Giang Lan có suy đoán.
Nhưng hắn không biết được ý đồ của đối phương là gì.
Chỉ cần trông trêu chọc hắn, vậy thì mọi người bình an vô sự.
Còn nếu ghim hắn.
Vì để tự vệ, Giang Lan sẽ không nương tay chút nào.
Nếu vừa rồi, Kim Đan sơ kỳ kia ra tay với hắn, vậy thì hắn sẽ không dùng thuật pháp bình thường và Linh Viên Thuật.
Nghênh đón những người kia chính là Thiên Hành Cửu Bộ và Cửu Ngưu Lực. Nhưng Cửu Ngưu Lực cũng chỉ có thể dùng một chỗ với Trấn Thần Kình.
Đến lúc đó hắn sẽ toàn diện áp chế địch nhân.
Mặc kệ là loại hình địch nhân gì.
Cụ thể tình huống thế nào, Giang Lan cần học Trấn Thần Kình đã rồi nói.
Bây giờ thử rời khỏi đât trước.
Giang Lan liên tục lui về sau, nhưng càng đi càng cảm thấy kỳ lạ.
Rừng cây xung quanh giống như đang di chuyển, ảnh hưởng đến đường đi của hắn.
Nếu không phải hắn có tu vi Nguyên Thần Kỳ, tuyệt đối không phát hiện ra được.
- Xem ra vẫn là bị để mắt đến.