- Củng cố xong rồi.
Giang Lan gật đầu nói.
Vốn Giang Lan cảm thấy mình sẽ có lễ vật.
Dù sao lúc hắn trúc cơ, sư phụ tặng hắn trứng thực vật.
Nhưng cũng vì trứng thực vật, sau đó sư phụ đã không tặng lễ vật nữa.
Vốn nghĩ là linh sủng, không ngờ cuối cùng lại biến thành bồn hoa.
Giang Lan cũng không nghĩ đến cái này.
Hắn còn suy nghĩ kỹ từ trước, cho Linh Sủng canh cổng.
Nếu như linh trí cho phép, còn có thể giúp hắn quét dọn đại điện, nhổ cỏ ven đường.
Chỉ tiếc thực tế khác xa kế hoạch.
- Lên núi nhiều năm, ngươi không muốn xuống núi sao?
Mạc Chính Đông nhẹ giọng hỏi.
Chỉ là vừa mới hỏi ra lời, Giang Lan đã lập tức nói.
- Sư phụ, đệ tử tạm thời không muốn xuống núi.
Mạc Chính Đông.
- .......
- Đã Kim Đan rồi, nên đi học hỏi kinh nghiệm.
- Sư phụ, đợi tương lai đệ tử có khả năng thành Tiên rồi mới đi ra rèn luyện.
- .......
Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan, trong chớp mắt không biết nên nói gì mới được.
Tên nhóc này đang ngại xa sao?
- Nhưng ngươi không có kinh nghiệm thực chiến thì rất nguy hiểm, đối với việc thành tiên cũng là một loại lực cản.
Mạc Chính Đông mở miệng nói.
Giang Lan cúi đầu không nói gì.
- Sơn mạch Vu Vân có nhiều linh dược, yêu thú cũng không tính quá mạnh, có muốn thử chút hay không? Người dẫn đội là một Nhân Tiên.
- Quá xa.
Đương nhiên Giang Lan đã nghe qua sơn mạch Vu Vân, nghe nói rất nhiều đệ tử đến đó để rèn luyện.
Nhưng vị trí của sơn mạch ở Bắc Hoang, cách xa Côn Luân, muốn phi hành đến đó cũng không dễ dàng.
Khoảng cách xa như vậy, đương nhiên Giang Lan sẽ không đi.
Quá nguy hiểm.
- Sơn mạch Kỳ Lâm thì sao? Không tính quá xa, vừa đi vừa về chỉ cần mười ngày thôi. Nếu có người dẫn đội thì chỉ mất có năm ngày. Không cách nào đánh giá được cơ duyên ở sơn mạch Kỳ Lâm. Hơn nữa còn dễ dàng bắt được linh thú làm linh sủng.
Mạc Chính Đông hỏi lại lần nữa.
Giang Lan suy nghĩ rồi nói.
- Sư phụ, có nơi nào đi về trong một canh giờ không?
Mạc Chính Đông.
- ......
Tên này muốn xuống chân núi dọn đường sao?
Giang Lan cúi đầu không nói.
Đối với loại rèn luyện này, hắn cũng không bài xích, dù sao hắn đúng là thiếu kinh nghiệm thực chiến.
Nhưng một số việc không phải dựa vào nghĩ là được.
Muốn hắn rời khỏi Đệ Cửu Phong, chuyện này quá nguy hiểm.
Nhất là còn chưa thành Tiên, hắn sẽ không đi ra ngoài.
Trừ phi có một việc bắt buộc phải đi ra, nhưng trước mắt không có việc nào như thế cả.
- Vậy nói chuyện khác đi, một thời gian nữa, Dao Trì sẽ mở ra. Đến lúc đó sẽ có một số tiên tử muốn đi vào Dao Trì. Thân là đệ tử thân truyền, ngươi muốn đi xem lễ không?
Mạc Chính Đông nói.
- Đi xem lễ Dao Trì sao?
Giang Lan mở miệng hỏi.
Phía trên Cửu Phong Côn Luân có một chỗ, gọi là Thánh Địa Dao Trì.
Nghe nói chỉ có nữ nhân mới đi vào đó tu luyện được.
Nhưng không phải ai cũng có thể đi vào.
Nếu như có người đi vào, chỉ cần còn sống, vậy thì không thể lại mở Dao Trì ra được.
Đương nhiên, Giang Lan không hề quan tâm đến loại chuyện này, hắn để ý là, có thể đánh dấu Dao Trì không.
Chắc chắn Dao Trì có mạch lạc Đại Đạo.
Nếu đánh dấu được, tất nhiên sẽ có loại tạo vật không giảng đạo lý như Đạo Tạng và Tạo Hóa Đan.
Mạc Chính Đông gật đầu, đệ tử thân truyền không có chuyện gì, đều phải đi.
Trước đó Đệ Cửu Phong chưa từng có người đi, bây giờ đã có.
Hắn suy nghĩ một chút, nói.
- Phía dưới núi Côn Luân ngược lại có nơi phù hợp cho ngươi tu luyện. Lấy tốc độ của ngươi, đại khái chỉ mất một giờ đi đường, đó là rừng cây Băng Thiền, ngươi đi bắt hai con Băng Thiền về đây.
- Đi về mất hai canh giờ, không tính xa chứ?
Mạc Chính Đông hỏi.
Với chuyện này, Giang Lan không từ chối.
Đổi việc đi ra ngoài lịch luyện thành đi bắt Băng Thiền.
Nhiều hay ít cũng có hiệu quả lịch luyện.
Hơn nữa còn rất gần.
Không xa hơn việc chạy đi mua rượu.
Kim Đan Kỳ bắt Băng Thiền không dễ, nhưng không nguy hiểm.
Chỉ là đối với Nguyên Thần Kỳ như Giang Lan, chẳng có tác dụng gì cả.
Đi đường đánh dấu là được.
Vì đủ gần, không lâu sau Giang Lan rời khỏi Đệ Cửu Phong.
Hắn biết vị trí của rừng cây Băng Thiền, nên muốn đi sớm về sớm.
Hôm nay còn chưa đánh dấu.
Không chậm trễ nữa, đi qua đánh dấu thử xem.
Nhìn Giang Lan rời đi, Mạc Chính Đông có chút bất đắc dĩ.
- Xem ra lần sau đệ tử ưu tú ra ngoài tham gia Vu Tiên đại hội, hắn cũng sẽ không đi.
- Tâm tính quá tốt thì sẽ như vậy sao?
Ngoại trừ những thứ cần thiết cho tu luyện, hắn chẳng muốn thêm gì nữa.
Mạc Chính Đông cười khổ, nhưng cũng không trách mắng.
Hắn không ghét cảm giác khổ não vì đệ tử nhà mình.
Hơn nữa đối với vị đệ tử này.
Hắn, rất kiêu ngạo....
Tốc độ của Giang Lan rất nhanh, mặt ngoài là thực lực Kim Đan Kỳ, tốc độ ngự kiếm phi hành cũng lấy Kim Đan Kỳ làm tiêu chuẩn.
Không bay quá cao, quá kiêu căng, dễ dàng chọc đến một số tiền bối đi trên đường.
Có vài người không thích có người bay qua đỉnh đầu mình.
Vì vậy, Giang Lan đều cẩn thận tránh khỏi những chỗ đó.
Không lâu sau, hắn đi đến rừng cây Băng Thiền.
Nơi này cách Côn Luân không xa, hoặc có lẽ, nơi này miễn cưỡng được xem là trong Côn Luân.
Chỉ là Côn Luân chưa bao giờ cai quản nơi này.
Mặc dù Băng Thiền không tầm thường, nhưng cũng không phải thứ gì hiếm có.
Không có lợi ích gì cho tu luyện.
Không có giá trị gì để chú ý.
Giang Lan đứng ở giữa không trung, ở trước mặt hắn, là một rừng cây còn dính sương.
Đưa mắt nhìn quanh, tất cả đều là như thế.
Nơi này chính là rừng cây Băng Thiền.
Giang Lan đi vào trong rừng cây, bắt đầu tìm kiếm Băng Thiền.
Bước từng bước vào bên trong, rừng cây vốn còn có chút âm thanh, từ khi Giang Lan đi vào, dần dần yên tĩnh lại.
Không biết bao lâu, Giang Lan cũng cảm giác rừng cây này trở nên yên tĩnh khác thường, rừng cây Băng Thiền có vẻ như không nên thế này.
Hắn đang điều tra tư liệu .
- Có chút vấn đề.
Nghĩ như vậy Giang Lan muốn lui ra ngoài trước.
Chỉ là vừa nghĩ đến, bỗng nhiên hắn có cảm giác mình bị rình coi.
Phía sau người hắn, cách đó không xa.
Không chần chờ chút nào, Giang Lan quay đầu nhìn lại.
Chỉ là phía sau ngoài một ít cây ra, không có ai nữa.
Giang Lan nhíu mày, nhưng tạm thời không có nguy hiểm.
- Đánh dấu trước đã.
————