Giang Lan nhìn Kinh Tòa.
Sau đó trực tiếp nói.
- Ta chưa từng thi triển với con người, sẽ có tai họa.
Hắn chưa bao giờ sử dụng lên người ai hết.
Vì vậy, cần phải thử một lần.
Trùng hợp sư huynh cũng có mong muốn. Tránh cho việc hắn trực tiếp dùng lên người mình.
Sử dụng với người khác và sử dụng cho bản thân chưa chắc đã giống nhau.
Nhưng sử dụng đối với người khác có lẽ sẽ có cảm giác thật hơn một chút.
Dùng cho trứng thực vật làm cho hắn có cảm giác tâm linh phúc chí, nhưng mà cũng chỉ là như vậy.
Hơn nữa trứng thực vật, không cách nào cung cấp phản hồi hiệu quả.
Từ khi hắn học được thất thải tường vân, trên người bắt đầu tụ tập những vật này.
Đối tượng sử dụng càng mạnh, vậy thì tiêu hao thất thải tường vân càng lớn.
Dùng cho trứng thực vật, trên cơ bản không có cảm giác.
Nhưng tu vi của Kinh Tòa là Kim Đan, tất nhiên sẽ tốn không ít thất thải tường vân.
Nhưng mà dù tích lũy thất thải tường vân, bản thân hắn cũng chẳng cần.
Cái này...
Có chút gân gà.
Nhưng ngược lại có thể thử dùng trên người mình.
Mà nó có tác dụng hay không, lần sau thử mới biết được.
Chỉ là, thuật pháp này đúng là không thích hợp sử dụng cho con người.
Nếu xảy ra vấn đề, dễ dàng dẫn lửa thiêu thân.
Nhất là người có tu vi mạnh.
Đối với trứng thực vật, có vẻ như có thể tùy tiện dùng. Một quả trứng thì chẳng có ảnh hưởng gì hết.
Đương nhiên, thất thải tường vân cũng chỉ là thuật pháp phụ trợ.
Giang Lan không quan tâm nhiều đến nó, chỉ chú trọng tu vi.
Tu vi mạnh mẽ, sức mạnh không thể chống trả.
Đó mới là thứ mà hắn theo đuổi.
Nếu không đủ mạnh mẽ, hắn không muốn rời khỏi Đệ Cửu Phong.
Nếu cường đại, ngược lại có thể ra ngoài đi dạo một vòng.
Chỉ là đến lúc đó còn rất lâu.
Còn có một cửa ải thành Tiên nữa.
- Sư đệ đó là?
Tất nhiên Kinh Tòa thấy được thất thải tường vân trên người Giang Lan đang biến mất. Cũng là lần đầu tiên hắn thấy người thi triển môn thần thông này.
- Chỉ là tác dụng phụ, xem ra cần không ít thời gian mới khôi phục lại được.
Giang Lan bình tĩnh nói.
Kinh Tòa cúi đầu, hắn hiểu được. Môn thuật pháp giống thần thông này không dễ dàng sử dụng.
Nếu không phải vì sư đệ chưa bao giờ dùng lên người, thì hắn không có khả năng được dùng.
Tính ra hắn rất may mắn.
- Đây là quà cảm ơn sư đệ.
Nói xong hắn lấy một cuốn tâm đắc tu luyện, một cuốn thuật pháp và một hạt châu màu nước biển.
- Đây là cuốn tâm đắc tu luyện mà ta ngoài ý muốn lấy được, mặc dù không cặn kẽ, nhưng mà vẫn có ghi chép trước thành Tiên.
Nói xong thì đưa cuốn sách cho Giang Lan.
- Đây là thuật pháp Linh Viên Thuật, ở giữa sơn thủy, có thể giúp thực lực của sư đệ tăng lên.
- Còn cái cuối cùng thì sư đệ cần tự mình nghiên cứu, toàn bộ Côn Luân chỉ có một cái trong tay ta, đến nay ta vẫn không dám nhìn thứ bên trong.
Nói xong, Kinh Tòa đưa toàn bộ cho Giang Lan.
Giang Lan cũng không từ chối.
Đợi sau khi hắn cầm, Kinh Tòa rời đi.
Thời gian của hắn cũng rất gấp gáp.
Giang Lan nhìn theo bóng lưng kia.
Có vẻ như những sư huynh sư tỷ đều không thích nhân quả.
Nói cách khác là không thích nhân quả với người khác.
Giang Lan cũng không thích.
Vì thế hắn không từ chối những thứ kia.
Mọi người không thiếu nợ lẫn nhau.
Sau đó hắn bắt đầu quét dọn đại điện.
Trong lúc quét dọn, Giang Lan tiện tay xem tâm đắc tu luyện và Linh Viên Thuật.
Hắn nhìn tâm đắc rất kỹ càng, hắn phát hiện cuốn sách này có tâm đắc tu luyện của đủ loại cảnh giới.
Mặc dù có thiếu sót, nhưng lại nói trúng tim đen, không nói ngoa.
- Có lẽ là một phó bản, nhưng vài chỗ quan trọng vẫn không bị bỏ rớt.
Giang Lan không chỉ có mình cuốn tâm đắc tu luyện này.
Ở tàng bảo thư của Đệ Cửu Phong cũng có.
Hình như là của sư phụ hắn.
Nghiệm chứng hai bên cho Giang Lan không ít gợi ý.
Cất cuốn sách, Giang Lan lại nhìn Linh Viên Thuật.
Rất nhanh, hắn phát hiện đây là một loại thân pháp, thân pháp phù hợp sơn thủy.
Nhưng dù học được, cũng không sánh bằng Thiên Hành Cửu Bộ.
Có rảnh thì có thể học, xem như có thể ngụy trang.
Không rảnh thì cứ ném đó.
Dù sao Thiên Hành Cửu Bộ đã đủ cho hắn dùng.
Cất Linh Viên Thuật, Giang Lan đặt sự chú ý lên hạt châu màu xanh nước biển kia.
Lời giới thiệu của sư huynh rất kỳ lạ.
Ở Côn Luân chỉ có một viên, còn không dám nhìn.
- Không giống pháp bảo, ngược lại giống công cụ ghi chép.
Sau khi kiểm tra không có vấn đề, Giang Lan dùng linh khí kích hoạt hạt châu.
Trong nháy mắt, Giang Lan cảm giác xung quanh có sương mù bao phủ.
Nhưng những thứ này chỉ là một loại ghi chép.
Không phải sương mù thật.
Rất nhanh, hắn nhìn thấy hai chữ trong sương mù.
Tập trung nhìn vào, lông mày hắn nhíu lại.
Bởi vì ở phía trước hắn, bỗng nhiên có viết mấy chữ to —— Long Vũ sư tỷ đi tắm đồ.
Giang Lan.
- ???
Kinh ngạc một chút, Giang Lan khôi phục lại sự bình tĩnh.
- Không có khả năng.
Mặc dù Giang Lan không hiểu rõ vị sư tỷ kia, nhưng hắn nhớ kỹ dáng vẻ lạnh lùng xinh đẹp của đối phương.
Mặc dù nàng đối xử tốt với sư đệ, sư muội, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho những thứ này lan truyền. Dù có, nàng cũng sẽ tức giận lấy về.
Thứ đồ này có kỳ quặc.
Sau đó Giang Lan trực tiếp mở bức tranh này ra, xem vấn đề xuất hiện ở nơi nào.