Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 52: Lời mời đến từ đệ nhất phong.

Chương Trước Chương Tiếp

Trên người ướt có ý nghĩa thế nào?

Có ý nghĩa là người này đã rơi xuống hồ nước.

Sư huynh Đệ Nhất Phong rơi xuống nước? Điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là người cuối cùng đột phá chính mình hoàn toàn không phải là sư huynh Nhất Phong.

Mà chính là sư đệ Cửu Phong lúc trước bọn họ bàn tán.

Người đầu tiên đi ra ngoài không phải là kẻ bại mà là người chiến thắng.

Cả đám người nhìn Cố Kỳ, trong chớp mắt mất đi năng lực nói chuyện.

Bọn họ không biết bản thân nên phản ứng thế nào nữa.

Kết quả khác xa so với suy đoán của bọn họ.

Khác một trời một vực.

Đúng là lật đổ nhận thức của mọi người.

Nhưng mà… Nhưng lại hoàn toàn không có cách nào phản bác.

Vốn dĩ, một đám đệ tử muốn chạy đến thăm hỏi tâm đắc, nay sắc mặt trở nên xanh xám.

Đám người lúc trước mở miệng bảo đệ tử Đệ Cửu Phong dù thua nhưng vinh quang kia, bây giờ không dám hé răng.

Chỉ sợ mình lên tiếng càng thêm xấu hổ mất mặt.

Nói cái gì mà hai người không cùng đẳng cấp, nghĩ lại đúng là ngu xuẩn.

Cố Trì không dừng lại, hắn rời khỏi Không Tĩnh Hồ.

Hắn thua.

Chưa từng phủ nhận.

Chờ Cố Kỳ rời đi.

Đám người vốn đang yên tĩnh, bỗng nhiên có tiếng nói vang lên.

- Vì vậy, sự thật là vị sư đệ Đệ Cửu Phong chiến thắng sao?

- Người thua chính là sư huynh Đệ Nhất Phong?

- Không thể nào, sao có thể như vậy được chứ?

- Nhưng sự thật bày ra trước mắt, không tin cũng không được.

- Người đột phá chính mình chính là vị sư đệ kia?

- Nhưng dù hắn lợi hại ở phương diện này đi nữa, nhưng mà thiên phú lại có hạn.

- Nhưng sư đệ Đệ Cửu Phong thắng rồi!

- ......

Phong Nhất Tiếu nhìn xong, sau đó biến mất tại chỗ.

......

Giang Lan đi về phía Đệ Cửu Phong.

Hắn ngự kiếm quay về.

Hắn có rất ít cơ hội ngự kiếm.

Lên đường gấp gáp.

Ngự kiếm ở Đệ Cửu Phong sẽ dễ bị sư phụ nói ngây thơ. Nhưng nói thật, ngự kiếm trông rất đẹp trai.

Chỉ là hắn không còn trong độ tuổi ngây thơ nữa.

Chờ có cơ hội ra ngoài, hắn sẽ dùng toàn bộ tu vi của mình ngự kiếm phi hành một lần.

Đến nỗi lúc nào có cơ hội, bình thường mà nói, cần phải đợi đến lúc độ kiếp thành Tiên mới được.

Ngày đó còn xa vời, nhưng hắn luôn cố gắng rút ngắn thời gian.

Giang Lan bình tĩnh phi hành về phía trước, không mất nhiều thời gian là hắn đã đến Đệ Cửu Phong.

Trừ phi gặp phải chuyện ngoài ý muốn phải đi đường vòng.

Chỉ là lúc chưa đến Đệ Tam Phong, bỗng nhiên Giang Lan dừng lại.

Bởi vì phía trước có một vị đại thúc trung niên đang đứng đó.

Đối phương rất mạnh.

Đây là cảm giác đầu tiên khi Giang Lan nhìn thấy người này.

- Phong chủ Đệ Nhất Phong? Sao lại đứng ở đây?

Tất nhiên Giang Lan cũng nhận ra đối phương, cũng biết phong chủ của tất cả đỉnh núi, dù còn chưa bắt chuyện qua, nhưng không đại biểu hắn không biết những người này.

Thân là đệ tử Côn Luân, sao có thể không biết mặt những phong chủ khác được?

Nếu không biết dễ dàng đắc tội người khác.

Giang Lan không chủ động chạy lên chào hỏi, hắn đi đường vòng, vẻ mặt cung kính.

Nhưng lúc hắn vòng qua, vị phong chủ Phong Nhất Tiếu kia lại xuất hiện ngay trước mặt hắn.

- Sư bá, có chuyện gì không ạ?

Lần này Giang Lan không né tránh nữa, hắn trực tiếp hỏi.

Rõ ràng đối phương đến đây tìm hắn.

Nhưng rất nhanh, Giang Lan nghe lời đối phương mà cảm thấy ngoài ý muốn.

- Đến Đệ Nhất Phong của ta không?

Đây là lời mà hắn nghe được.

Giang Lan ngạc nhiên.

- Đệ tử không hiểu sư bá có ý gì!

Giang Lan cúi đầu đáp.

Phong chủ Đệ Nhất Phong bảo hắn đến Đệ Nhất Phong, hắn không thể tin được.

- Ta thấy ngươi không tệ, đến Đệ Nhất Phong tốt hơn Đệ Cửu Phong nhiều. Đừng thấy toàn bộ Đệ Cửu Phong đưa tài nguyên cho ngươi mà lưu luyến, cho dù dùng toàn bộ tài nguyên đó cũng chưa chắc làm ngươi thành Tiên được. Nhưng Đệ Nhất Phong của ta lại có thể. Ngươi đáng giá cho bản tọa bồi dưỡng.

Phong Nhất Tiếu nhìn Giang Lan, bình tĩnh mở miệng.

Giang Lan cúi đầu khiêm tốn nói.

- Sư bá quá khen rồi. Nhưng đệ tử đã bái sư.

- Chỉ cần ngươi gật đầu, chuyện khác bản tọa có thể giúp ngươi.

Phong Nhất Tiếu hề quan tâm nói.

Giang Lan lắc đầu.

- Đa tạ sư bá, nhưng đệ tử không có ý định rời khỏi Đệ Cửu Phong.

- Vì cái gì?

Phong Nhất Tiếu hỏi.

Không thành tiên, ở đại hoang thế giới, không được xem là cái gì.

- Bởi vì sư phụ xem ta là đệ tử thân truyền mà đối đãi.

Giang Lan bình tĩnh nói.

Mặc dù bây giờ hắn chính là đại đệ tử thân truyền, nhưng ngay từ đầu hắn không phải.

- A?

Phong Nhất Tiếu nhìn Giang Lan.

- Sư bá có rất nhiều đệ tử, thêm một người hay thiếu một người cũng chẳng có cảm giác gì. Nhưng sư phụ thì chỉ có mình ta. Một ngày là thầy, suốt đời là cha.

Giang Lan cúi đầu nhẹ nhàng mở miệng.

Phong Nhất Tiếu nhìn Giang Lan thật sâu, cuối cùng biến mất.

- Cung tiễn sư bá.

Giang Lan cung kính nói.

Chờ giây lát sau, hắn tiếp tục đi về phía Đệ Cửu Phong.

- Quá nguy hiểm, chỉ mới đứng ở Không Tĩnh Hồ lâu hơn bình thường một chút mà đã dẫn đến Phong Chủ Đệ Nhất Phong chặn đường. Xem ra sau này cần phải cẩn thận hơn nữa, đừng làm cho cả Côn Luân chú ý.

Trong lòng Giang Lan càng thêm cảnh giác.

Vốn dĩ hắn cho rằng chuyện Không Tĩnh Hồ không phải là vấn đề gì lớn.

Nhưng hắn cũng không biết phong chủ Đệ Nhất Phong có ý gì.

Thật và giả hoàn toàn không có cách nào phân biệt.

Chỉ là...

Hắn thực sự nói thật.

Hắn không có khả năng rời khỏi Đệ Cửu Phong.

Đệ Cửu Phong không có điểm nào không tốt, sư phụ càng yêu thương hắn nữa.

Thân là đại đệ tử thân truyền, tương lai hắn còn muốn trở thành phong chủ Đệ Cửu Phong, trấn thủ cửa vào U Minh.

Hắn từ lâu đã có giác ngộ này rồi.

Đến nỗi thành tiên.

Hắn, chắc chắn có thể thành tiên.

- Nhưng bây giờ cần trở nên mạnh mẽ, dùng tất cả khả năng để trở nên mạnh mẽ.

Hắn không biết vị sư bá này là người thế nào, lỡ may thẹn quá hóa giận ra tay với hắn thì quá nguy hiểm.

Vì vậy, nếu không có chuyện cần thiết, trong thời gian này hắn sẽ không rời khỏi Đệ Cửu Phong.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)