Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 51: Thái thượng thiên.

Chương Trước Chương Tiếp

- Không quấy rầy sư huynh.

Giang Lan nói khẽ.

Sau đó hắn xoay người rời đi.

Giang Lan không biết đối phương là ai.

Cũng không biết thiên phú và năng lực người này thế nào.

Nhưng nếu đối phương bị hắn nhìn thấy dáng vẻ chật vật.

Chắc chắn trong lòng sẽ cảm thấy không dễ chịu.

Vì vậy Giang Lan không có ý nghĩ ở lại đây nữa.

Cũng không chú ý đến bộ quần áo ướt nhẹp kia.

Hắn đến đây là vì muốn nâng cao tu vi chứ không phải đến gây thù.

Nhưng trước khi rời khỏi đây, Giang Lan muốn đánh dấu.

Bởi vì không phải mạch lạc Đại Đạo, nên hắn không thể luôn đánh dấu được.

Thế nên Cửu Phong mới là phúc địa của hắn.

Nhưng đã lâu rồi hắn chưa đánh dấu, có lẽ bây giờ sẽ đánh dấu ra được thứ tốt cũng nên.

Đại đạo ban tặng, nhưng cũng có thể là tích lũy.

Còn vấn đề có đúng hay không, Gian Lan cảm thấy hắn thử một chút mới biết được.

- Hệ thống, đánh dấu Hồ Không Tĩnh.

【 Đinh! 】

【 Đánh dấu thành công, chúc mừng kí chủ thu hoạch được mạch lạc Đại Đạo ban tặng, nhận được Thái Thượng Thiên Thái Thượng Vong Tình. 】

【 Thái Thượng Vong Tình: Thiên cực kỳ tư, dùng chí công, Thái Thượng Vong Tình, vạn vật sô cẩu. 】

Thái Thượng Vong Tình?

Giang Lan vừa đánh dấu xong, sửng sốt nhìn lại.

Sau đó hắn phát hiện trong đầu có một bản thư tịch hiện lên.

Thư tịch lơ lửng trong đầu, như mặt hồ không gợn sóng.

Vừa nhìn đến thư tịch, trong nháy mắt làm người ta cảm thấy có thể quên đi tất cả mọi thứ.

Ân, oán, tình, thù.

Tất cả mọi thứ không thể xuất hiện trong thư tịch.

Thái Thượng Vong Tình, vong tình mà chí công, phải tình vong tình, không vì cảm xúc mà thay đổi, tình cảm không thể quấy nhiễu.

- Cái này. . .

Giang Lan nhìn Thái Thượng Thiên, cảm giác cả người không được tốt lắm.

Nếu hắn học cái này, chẳng khác nào vứt bỏ thất tình lục dục.

Mặc dù hắn theo đuổi Thượng Thiện Nhược Thủy Nhậm Phương Viên, nhưng không có nghĩa là hắn muốn từ bỏ tình cảm.

Cuối cùng, Giang Lan không quan tâm đến Thái Thượng Thiên nữa.

Cái này không thích hợp với hắn.

Mặc dù có vẻ rất lợi hại, nhưng chỉ có giá trị tham khảo, không có giá trị để hắn trực tiếp tu luyện.

Giang Lan rất hiểu rõ mình, hắn không làm được thái thượng vong tình.

Cái này đã đi ngược với sơ tâm của hắn, không phù hợp bản tâm, hắn không muốn.

Sau đó Giang Lan rời khỏi Không Tĩnh Hồ, đi ra phía ngoài.

Nhìn xuyên qua sương mù phía trước, đại khái là có thể đi đến nhà tranh.

Cố Kỳ nhìn Giang Lan rời đi, mặc dù rất muốn hỏi vị sư đệ này là ai.

Nhưng hắn không gấp gáp.

Đi ra chắc chắn sẽ biết.

Sau đó hắn nhìn quần áo ướt nhẹp của mình.

Do dự một chút, không hong khô nó.

Hắn cất bước đi ra phía bên ngoài.

......

Bên ngoài nhà tranh có không ít người đang xem.

Bây giờ âm thanh sóng nước đã biến mất.

Bọn họ rất muốn biết ai sẽ là người đi ra đầu tiên.

Bình thường người ra trước chính là kẻ thất bại.

- Chắc chắn là vị sư huynh Đệ Nhất Phong kia thắng lợi, cái này không cần phải nói nữa.

- Ta cũng cảm thấy vậy, sư huynh Đệ Nhất Phong và sư đệ Đệ Cửu Phong, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

- Đúng vậy, người đi ra trước chắc chắn là vị sư đệ Đệ Cửu Phong.

Đát!

Đát!!

Tiếng bước chân từ sau nhà tranh vang lên.

Bọn hắn nhìn thấy có bóng người đang bước đến.

- Đi ra, đi ra.

- Ai ra trước chính là kẻ thất bại, nhìn dáng vẻ này chắc là đệ tử Đệ Cửu Phong rồi.

- Đúng vậy, dáng người hình như là đệ tử Đệ Cửu Phong.

- Không đến phút cuối cùng thì không thể chắc chắn là người nào được, hơn nữa trong hồ không chỉ có hai người đó.

Tất cả mọi người nhìn bóng hình kia, bọn họ rất tò mò người đó là ai.

Dù sao còn có người âm thầm cá cược.

Bóng người càng ngày càng rõ ràng.

Giang Lan bước ra khỏi sương mù, xuất hiện bên cạnh nhà tranh.

Sau khi hắn xuất hiện, bên ngoài vang lên tiếng xôn xao.

- Ta nói là sư đệ Đệ Cửu Phong rồi mà! Chắc chắn sư huynh Đệ Nhất Phong là người thắng.

- Xem ra vị sư đệ này thua rồi, nhưng cũng không trách hắn được, dù sao sư huynh Đệ Nhất Phong quá ưu tú.

- Đúng vậy, mặc dù tâm tính của sư đệ không tầm thường, nhưng sao so sánh được với sư huynh Đệ Nhất Phong được chứ?

- Dù thua nhưng vẫn vinh quang, dù sao sư huynh Đệ Nhất Phong quá lợi hại.

- Thua hoàn toàn, vốn dĩ là người của hai thế giới, không có gì đáng nói.

Giang Lan không quan tâm đến những người này, hắn bước đến trước mặt vị tiền bối kia, cung kính hành lễ.

- Đa tạ tiền bối trợ giúp.

- Quay về đi, sư phụ ngươi chờ lâu rồi.

Cổ Tửu lão nhân nhìn Giang Lan, mở miệng nói.

- Vâng.

Giang Lan lên tiếng.

Sau đó quay người rời đi.

Hắn nên trở về bế quan, thu hoạch lần này cũng không ít.

Điều tiếc nuối duy nhất là Không Tĩnh Hồ không có mạch lạc Đại Đạo.

Không có cách nào đánh dấu.

Cho đến bây giờ, hắn vẫn không gặp được mạch lạc thứ hai.

Giang Lan rời đi, những người khác lại không đi.

- Được rồi, người thua đã đi, vị sư huynh Đệ Nhất Phong kia cũng nên đi ra rồi chứ?

- Chúng ta đi hỏi thăm vị sư huynh kia làm thế nào đi?

- Nhưng sư huynh Đệ Nhất Phong chưa chắc đã nói, nhưng nếu hắn chia sẻ, chúng ta sẽ được lợi không nhỏ.

- Đứng đợi để mở mang kiến thức, nếu không ta nhìn thấy dáng vẻ anh dũng của sư huynh Đệ Nhất Phong cũng được.

- Các ngươi nhìn kìa, sư huynh Đệ Nhất Phong đi ra.

Cả đám người nhìn về phía sau nhà tranh.

Lúc này lại có bóng người từ bên trong đi ra.

Cả đám dùng ánh mắt chờ mong đợi người thắng đi ra.

Cổ Tửu đạo nhân uống rượu lắc đầu.

Hắn cũng không nói gì.

Đát!

Đát!!

Tiếng bước chân từ xa đến gần.

Từng bước một đi ra từ trong sương mù.

Từ mơ hồ đến rõ ràng.

Mà những người đợi Đệ Nhất Phong Sư huynh kia, sắc mặt từ mong chờ biến thành quái dị. Từ quái dị biến thành nghi hoặc.

Sau đó từ nghi hoặc trở nên kinh ngạc.

Bọn hắn thấy được, người đi ra ngoài đầu tiên chính là Đệ Nhất Phong sư huynh.

Nhưng điều làm cho bọn hắn rung động là, vị sư huynh này…

Trên người hắn...

Ẩm ướt .

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️