Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 49: Thành thánh có thể vô địch ta liền thành thánh

Chương Trước Chương Tiếp

Thời gian một tháng, lần này Cố Kỳ không có ngã vào trong hồ.

Hắn chiến ý ngút trời.

Từng bước một đi ở trên mặt hồ, sóng nước dập dờn, nhưng hắn đứng ở phía trên, không vào hồ nước.

Thế nhưng từ lúc mới bắt đầu thong dong, nhẹ nhõm.

Từ từ trở nên cố sức.

Mỗi lần hắn dừng lại nghỉ ngơi, không bao lâu sẽ nhìn thấy vị sư đệ kia tiến đến.

Lúc đầu đối phương đi không nhanh, hắn rất mong đợi đối phương đến.

Về sau, đối phương càng lúc càng nhanh, có lúc hắn sẽ cảm thấy, đối phương ngay ở phía sau hắn.

Áp lực.

Áp lực trước đó chưa từng có.

Áp lực này khơi dậy ý chí tranh đấu trong lòng hắn.

Tim của hắn rất thuần túy, thuần túy muốn thắng vị sư đệ kia mà thôi.

Đối phương đã trở thành đối thủ của hắn.

Đáng giá hắn toàn lực ứng phó.

Không có chút khinh thị nào, không dám có một chút xem nhẹ.

Đối phương là cường địch có thể sóng vai cùng hắn.

Là đối thủ đáng giá hắn kính trọng.

Hắn nện bước, một tháng trôi qua, hắn cho rằng mình có thể dẫn trước vị sư đệ kia.

Nhưng hắn sai.

Thời điểm hắn dừng lại, phát hiện vị sư đệ kia chẳng những không bị hắn hất ra, ngược lại xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Hắn bị đuổi kịp.

Đối phương nhìn hắn gật đầu.

Hắn cũng gật đầu đáp lễ.

Đây là tôn trọng.

Lần này đối phương đi trước.

Hắn bị vượt qua.

Đối phương đi rất chậm, hắn có thể rõ ràng cảm giác được, tốc độ của đối phương tới hiện tại không có biến hóa.

Giờ khắc này, hắn rốt cuộc hiểu rõ một việc.

Không phải đối phương đi nhanh hơn, mà là hắn... trở nên chậm.

Cố Kỳ có chút khó tin.

Hắn nhìn bóng lưng rời đi của Giang Lan, trong mắt có chiến ý mới.

Hắn bại, nhưng hắn muốn đoạt lại thắng lợi thuộc về hắn lần nữa.

Cố Kỳ lại di chuyển.

Giang Lan đi ở phía trước, hắn không có nhìn vị sư huynh kia.

Hắn phát hiện, chiến ý của vị sư huynh kia rất mạnh, có điều hắn không thể động thủ ở chỗ này.

Chiến ý đối vị sư huynh kia mà nói, cũng là một loại tâm cảnh.

Phá hư lung tung, sẽ chỉ rơi vào trong hồ.

Một tháng này Giang Lan vừa đi vừa nghỉ, một mực ổn định tốc độ lúc trước.

Không có gấp, cũng không có lười biếng.

Lúc này hắn đã thấy hình chiếu của mình, nhưng ngũ quan không rõ.

Có điều hắn cảm thấy, ánh sáng Nguyên Thần càng ngày càng nhiều, phảng phất như rọi sáng ra khuyết điểm.

Hồ này rất khó đi, nhưng thu hoạch rất nhiều.

Có tác dụng trợ giúp cho Nguyên Thần.

Chỉ đi một tháng, hắn không biết hồ này đến cùng lớn bao nhiêu.

Hoặc là, bọn họ có khả năng chỉ vòng quanh.

Không tiếp tục suy nghĩ nhiều, Giang Lan đi thẳng về phía trước, không quay đầu lại, cũng không có động tác dư thừa.

Mà phía sau, Cố Kỳ đang truy đuổi Giang Lan.

Hiện tại Giang Lan đã trở thành mục tiêu của hắn.

...

Bên ngoài Không Tĩnh Hồ, các đệ tử vẫn còn tĩnh toạ.

Lúc này đột nhiên có người mở miệng nói:

- Một tháng.

- Cái gì một tháng?

Có người khó hiểu nói.

- Vị sư huynh kia của Đệ Nhất Phong ở bên trong một tháng? Việc này ta nghe nói.

- Không, là vị đệ tử kia của Đệ Cửu Phong ở bên trong một tháng, ta ở đây trông coi một tháng rồi, đến bây giờ hắn còn chưa đi ra. Ta nhớ hắn là lần đầu tiên tiến vào Không Tĩnh Hồ.

- Đệ tử của Đệ Cửu Phong? Người nào?

- Hắn còn chưa rời đi? Ta nghĩ hắn sớm đã rời đi rồi chứ.

- Ta ở nơi này trông coi, ngược lại muốn xem xem, hắn sẽ ở lúc nào đi ra.

Cổ Tửu đạo nhân cũng kinh ngạc không thôi.

Một tháng, lại ở bên trong một tháng.

Không chỉ như thế, còn siêu việt Cố Kỳ.

- Không hề bận tâm, thượng thiện nhược thủy nhiệm phương viên. Khó lường, đệ tử này của Mạc Chính Đông thật ghê gớm.

Cổ Tửu đạo nhân uống rượu, hắn ngược lại muốn nhìn xem, đệ tử này của Mạc Chính Đông có thể đi đến đâu.

...

Giang Lan nhìn mặt hồ, tốc độ chậm rãi.

Hắn có một loại cảm giác, hiện tại hắn đi mỗi một bước đều là bước về phía thâm uyên.

Nếu như không thể minh bạch lòng mình, biết được tâm ý của mình, như vậy sẽ không cách nào tiếp tục hành tẩu.

Giang Lan minh bạch lòng của mình, cũng biết tâm ý của mình.

Chuyện hắn cần làm không nhiều, lưu lại Đệ Cửu Phong, đánh dấu tu luyện.

Thẳng đến ngày vô địch.

Nếu như thành tiên có thể vô địch, hắn liền thành tiên.

Nhưng tiên không thể vô địch.

Cho nên hắn muốn thành thánh.

Giang Lan từng bước một đi tới, không ngừng thấy rõ mình, ánh sáng Nguyên Thần tăng lên.

Hắn có thể cảm giác được, hắn đi càng xa, về sau tu luyện tiến độ sẽ càng nhanh.

Giang Lan đi một tháng, cũng không biết mình ở trên Không Tĩnh Hồ chờ đợi bao lâu.

Lần này hắn đi càng lâu.

Gần hai tháng trôi qua.

Hắn thấy được mình, chỉ là trong mắt thiếu tinh thần của hắn.

- Lại đi một bước cuối cùng, hẳn sẽ thấy được.

Chỉ là...

Giang Lan ngẩng đầu nhìn bốn phía, hắn không thấy được ai.

Hắn biết, nơi này không sai biệt lắm cũng là cực hạn của hắn.

Một bước cuối cùng, hắn nhất định sẽ rơi vào đáy hồ.

Giang Lan biết tâm cảnh của mình không tệ, nhưng cuối cùng vẫn có điểm cuối.

Nếu ở dưới tình huống bình thường, hắn sẽ không phóng ra một bước cuối cùng.

Nhưng hắn muốn phóng ra bước cuối cùng này.

Không phóng ra một bước này, hắn sẽ hối hận.

Có lẽ hắn còn giữ chút tuổi trẻ khí thịnh.

Lần này, hắn không có khắc chế mình.

Một bước bước ra.

Trong nháy mắt Giang Lan cảm giác mình ngã vào thâm uyên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)