Đệ Cửu Phong.
Kinh Đình và Mục Tú nhìn Ngao Long Vũ đang tu luyện, vẻ mặt kinh ngạc.
Trời tối, triệt để tối.
Thế nhưng Ngao Long Vũ vẫn chưa tỉnh lại.
Xem ra đến bây giờ, là không có bất cứ vấn đề gì.
Cái này...
Có chút vượt quá dự liệu của bọn hắn.
- Chẳng lẽ trận pháp này còn có thể kiên trì mấy ngày?
Kinh Đình hiếu kỳ nói.
- Thế nhưng Ngao sư tỷ rất bình tĩnh, nếu là trước kia, đến lúc này hẳn không thể dễ dàng như vậy.
Mục Tú có chút ngạc nhiên.
Cái này có chút không giống bọn hắn dự đoán.
- Tạo nghệ trận pháp của sư muội tương đối cao, cảm thấy trận pháp này và lúc trước có khác nhau gì không?
Kinh Đình hỏi Mục Tú.
Vẻ mặt Mục Tú khó xử, nàng nhìn Kinh Đình lắc đầu:
- Tạo nghệ trận pháp của chúng ta không kém bao nhiêu.
Kinh sư huynh cũng biết, Minh Thần Trận chỉ có tiến vào, mới có thể rõ ràng cảm giác được chi tiết.
Hiện tại ngoại trừ Ngao sư tỷ, chúng ta căn bản không có khả năng biết tình huống cụ thể.
Kinh Đình và Mục Tú đã vẽ xong trận pháp, hiện tại kỳ thật đã có thể tu luyện.
Nhưng bọn họ rất để ý trạng thái của Ngao Long Vũ.
- Được rồi, vẫn là tu luyện trước đi.
Trước mắt xem ra Ngao sư tỷ không có vấn đề gì.
Kinh Đình mở miệng nói.
Mục Tú gật đầu, xác thực như thế.
Hiện tại bọn hắn cũng cần tu luyện.
Ở Đệ Cửu Phong càng lâu càng gây bất lợi cho bọn họ.
Cho nên mỗi một ngày đều rất trọng yếu.
Lần sau đến sẽ không có hiệu quả lớn như bây giờ.
Sau đó hai người tìm vị trí, dự định tu luyện.
Chỉ là vừa mới ngồi xuống, bọn họ liền thấy Ngao Long Vũ xuất hiện dị biến.
Một vệt ánh sáng đột nhiên từ trên người Ngao Long Vũ nở rộ ra.
Ánh sáng yếu ớt, nhưng ở trong mắt Mục Tú lại chói mắt như vậy.
Bọn họ đều đứng lên, kinh nghi bất định nhìn Ngao Long Vũ.
- Kinh sư huynh, lấy ngươi đến xem, Ngao sư tỷ xảy ra chuyện gì rồi?
Mục Tú nhìn Ngao Long Vũ, có chút kinh hãi.
Nàng giống như có suy đoán.
Kinh Đình tự nhiên cũng có suy đoán, hắn có chút khó tin nói:
- Sư muội hẳn xem qua bút ký mà các sư huynh sư tỷ trước kia đến Đệ Cửu Phong lưu lại.
Trong đó có một đoạn nói trăm năm công đức, ngàn năm cơ duyên, trước U Minh Động, trận Quang Minh Thần.
- Không thể nào? Cơ duyên vận khí là một chuyện, càng quan trọng hơn là những sư huynh sư tỷ kia hiểu rõ trận pháp tương đối thấu triệt. Chúng ta hiểu rõ trận pháp kém xa nha...
Giờ khắc này Mục Tú nghĩ tới điều gì, nàng kinh hãi nhìn về phía Kinh Đình:
- Không phải là...
Nàng nghĩ đến sự tình buổi sáng.
Nghĩ đến có người khác sửa đổi trận pháp.
- Ta cũng không thể tin được.
Kinh Đình đắng chát nói:
- Nhưng sự tình buổi sáng, là lớn nhất có thể đưa tới loại biến hóa này. Cũng không biết có phải thật Minh Thần hay không.
Trận pháp phun toả hào quang, tinh thần ý thức xuất hiện, trước mắt Ngao sư tỷ không có loại biến hóa rõ ràng này.
Lời còn chưa nói xong, Kinh Đình không nói được nữa.
Bởi vì hắn nhìn thấy ánh sáng trên người Ngao Long Vũ bắt đầu kéo dài.
Toàn bộ trận pháp lấy tốc độ cực nhanh phun ra quang mang, mà theo quang mang xuất hiện, một tiếng long ngâm vang lên.
Bên người Ngao Long Vũ bất ngờ ngưng tụ ra một long ảnh màu trắng.
- Cái này, lại thật xuất hiện.
Mục Tú và Kinh Đình có chút không dám tin.
Đây là trạng thái rất khó xuất hiện của Minh Thần Trận.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được.
Thiên thời, khí tức thiên địa ăn khớp.
Địa lợi, cửa U Minh Động, tiếp nhận U Minh Khí rèn luyện.
Nhân hòa, vừa vặn tìm đúng hình thức trận pháp thích hợp nhất.
Ba cái hợp nhất, ngàn năm một thuở.
Nhưng bọn họ gặp.
Bởi vì ban ngày vị sư đệ ở Đệ Cửu Phong kia tùy tiện vạch ra chỗ không cân đối.
Quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng.
- Không cần do dự nữa, vào trận.
Kinh Đình lập tức nói.
Mục Tú tự nhiên minh bạch, tốc độ của nàng một chút cũng không thua Kinh Đình.
Bọn họ bỏ qua kỳ ngộ tốt nhất, nhưng còn kịp.
Hiện tại còn không tin tưởng, thì chính là ngu xuẩn.
Bất kể như thế nào, chờ sau tối nay lại nói.
Trận Quang Minh Thần chỉ có thể kéo dài một đêm.
Một đêm có thể sánh bằng bọn hắn nỗ lực mấy tháng.
…
Giang Lan bị Cổ Tửu đạo nhân đưa đến trên mặt hồ.
- Từ nơi này một mực tới trước, nhìn mặt hồ mà đi, có thể đi bao xa thì nhìn chính ngươi.
Nếu như ngã vào trong hồ, không cách nào ổn định mình, sẽ được đưa ra ngoài. Dáng vẻ chật vật sẽ bị người thấy.
Thời điểm Cổ Tửu đạo nhân rời đi nhắc nhở.
Giang Lan đa tạ đối phương.
Có điều hắn có thể phát giác được, nơi này có vẻ như rất chú trọng thực lực.
Hắn mặt ngoài chỉ có tu vi Trúc Cơ viên mãn, xem ra là đi không được bao xa.
Tâm cảnh bình thường có lẽ không có gì, nhưng thiên phú bình thường lại thật không được.
Đại Hoang Giới, phải chăng có thể thành tiên, chủ yếu nhất vẫn là thiên phú.
Không phải những người khác không thể thành tiên, mà là đi quá khó khăn.
Hệ thống đánh dấu của Giang Lan, có biếu tặng đến từ đại đạo.
Con đường của hắn dễ dàng hơn bất luận kẻ nào.
Nhưng dù như thế, hắn cũng nhất định phải hết toàn lực.
Có điều kiện ưu việt như thế, không đi nỗ lực, không phải là lãng phí sao?
Giang Lan không nghĩ nhiều nữa, hít sâu một hơi, bắt đầu nhìn mặt hồ đi về phía trước.
Trong hồ không có hình chiếu, không nhìn thấy hắn, vì sao thì hắn không biết.
Chỉ có thể đi tới.
Hắn đi không nhanh, hơn nữa cực kỳ vững vàng.
Hắn vốn không hiểu rõ nơi này, dự định tìm hiểu một chút trước.
Đi một chút, Giang Lan liền ngừng lại.
Hắn có thể thấy rõ ràng trong hồ bắt đầu xuất hiện cái bóng của hắn.
Rất mơ hồ, hoàn toàn không cách nào thấy rõ.
Càng muốn nhìn rõ càng khó chịu, như có thâm uyên vô tận níu kéo hắn.
Hắn cảm giác có chút khó chịu, ngừng lại.
Hắn muốn nghỉ ngơi.
Chỉ là vừa dừng lại, hắn cảm giác bên cạnh có người.