Trời sắp tối.
Giang Lan khép sách lại.
Hắn vừa mới kiểm tra chỗ tốt khi dùng long ngữ thi pháp.
Chỉ có một ít pháp thuật bắt nguồn từ Long tộc mới có bổ trợ.
Còn lại thì không có.
Điều kiện tiên quyết là cần ngôn ngữ mới có thể thi pháp pháp thuật.
Một số pháp thuật chỉ cần vận chuyển công pháp là có thể thi triển, thì không có tăng phúc gì.
Tương đối mà nói thì kém xa Côn Lôn Tâm Kinh.
Bất quá đối với loại thuật pháp như Lôi Đình Thiên Lạc, Phiên Vân Phúc Vũ… thì hiệu quả vẫn cao hơn Côn Lôn Tâm Kinh.
Đối với Ngôn Linh Thuật cũng có bổ trợ.
Thời gian rảnh có thể học một ít, nhưng vẫn nên lấy tu luyện làm chủ.
Chính phụ rõ ràng.
...
Không nghĩ nhiều nữa, Giang Lan rời Đệ Cửu Phong, đi tới Không Tĩnh Hồ.
Không Tĩnh Hồ không ở cửu phong, cách Đệ Nhất Phong tương đối gần.
Nhưng đối với Giang Lan mà nói thì khá xa.
May mắn trời mới chạng vạng, mặt ngoài hắn lại có tu vi Trúc Cơ viên mãn.
Đi qua cũng không cần thời gian quá dài.
Trăng tròn nhô lên cao.
Giang Lan đi tới Không Tĩnh Hồ.
Chỉ là thời điểm tới, phát hiện nơi này chỉ có một gian nhà lá, trước phòng có một hồ nước.
Trước hồ nước ngồi một trung niên.
Ban đêm thả câu.
Cách hồ nước không xa, có không ít đệ tử Côn Lôn ngồi đấy.
Dường như đang đợi cái gì.
Phảng phất như đang tĩnh toạ.
Giang Lan có thể nhìn ra, những người này không phải tu luyện.
Còn làm cái gì, thì hắn không biết.
Chỉ là vị tiền bối kia đang thả câu, hắn trong lúc nhất thời cũng không dám quấy rầy.
Tự mình tìm địa phương trống trải, an tĩnh ngồi xuống.
Bất quá thời gian chờ đợi hắn cũng không có ý định lãng phí, mà yên lặng chìm vào trong tâm thần.
Ma luyện chính mình.
Đương nhiên, ngoại giới có động tĩnh gì, hắn cũng sẽ tỉnh lại.
Dù sao lần này là đến tìm kiếm cơ hội đột phá.
Thời điểm Giang Lan yên lặng tâm thần, trung niên nguyên bản đang câu cá, đột nhiên thấy được hồ nước xuất hiện gợn sóng.
Hắn có chút ngoài ý muốn nhìn về phía đám đệ tử, sau cùng ánh mắt rơi vào trên người Giang Lan.
- Trúc Cơ viên mãn? Thiên phú kém chút. Bất quá cũng tạm được.
Sau đó trung niên giật giật cần câu, một giọt nước bay về phía Giang Lan.
Tích!
Thời điểm giọt nước bay tới mi tâm, Giang Lan mở mắt.
Kỳ thật thời điểm nước tới, hắn đã phát giác, chỉ là tốc độ của nước này rất nhanh.
Hắn trong lúc nhất thời tránh không kịp.
Vị tiền bối này, cũng là cường giả.
- Ngươi, tới.
Cổ Tửu đạo nhân nhìn Giang Lan mở miệng nói.
Giang Lan lập tức đứng dậy, đi tới trước mặt Cổ Tửu đạo nhân.
Lúc này những người khác cũng phát hiện có người được kêu lên.
- Người kia là ai? Thế mà được kêu lên.
- Đúng vậy, chúng ta không bỏ nổi rượu ngon, chỉ có thể ở nơi này tĩnh tâm, chờ tiền bối chỉ điểm, vận khí của người này tốt như vậy?
- Trúc Cơ viên mãn, trong các đệ tử cùng thế hệ, tu vi này không tính thấp, sao một mực chưa nghe nói qua?
Cả đám đều rất ngạc nhiên, đệ tử đột nhiên xuất hiện kia là ai.
Nhưng rất nhiều người đều chưa từng thấy qua Giang Lan.
- Chưa bao giờ thấy, có thể là đệ tử mới tới, thế nhưng mới tới đã là Trúc Cơ viên mãn? Đây là thiên tài nha? Thế nhưng sao ta chưa nghe nói qua.
- Ta giống như gặp qua hắn, để ta suy nghĩ một chút.
- Là đệ tử của Đệ Cửu Phong, ba mươi mấy năm trước ở thời điểm chọn bảo, ta gặp qua một lần.
- Đệ Cửu Phong? Không phải nói trên đó không có đệ tử sao?
- Có đệ tử, nhưng thiên phú rất kém cỏi, thế nhưng hắn đã là Trúc Cơ viên mãn.
- Tư nguyên của cả một ngọn núi, tùy tiện đổi ai, ba bốn mươi năm cũng có thể Trúc Cơ viên mãn, cái này đã tính toán chậm.
Hơn nữa một mực như vậy, sẽ chỉ nghiền ép tiềm lực, muốn đi xa rất khó.
Đối mặt tiếng thảo luận ở phía sau, Giang Lan không có để ý, chỉ cung kính mở miệng:
- Tiền bối.
Cổ Tửu đạo nhân nhìn Giang Lan có chút hiếu kỳ, những đệ tử kia nói nhỏ hắn tự nhiên nghe được.
Nguyên lai là đệ tử của Đệ Cửu Phong.
- Sư phụ của ngươi có bảo ngươi mang rượu đến không?
Cổ Tửu đạo nhân nhìn Giang Lan mở miệng hỏi.
Vốn hắn không muốn nhắc, nhưng nhiều năm trước Mạc Chính Đông đáp ứng hắn một bình rượu ngon.
Không có đạo lý không lấy nha.
Suýt nữa để đối phương bớt đi một bình rượu ngon.
Bất quá khó trách tiểu tử này có thể ở Đệ Cửu Phong đợi lâu như vậy.
Không đơn giản.
- Có.
Giang Lan lập tức đưa rượu tới.
Hắn phát hiện hình như mình đi nhầm quá trình.
May mà không có ảnh hưởng gì.
Cổ Tửu đạo nhân tiếp nhận rượu, gương mặt đầy ý cười:
- Đưa ngươi đi chỗ thứ chín của Không Tĩnh Hồ, có thể đi đến đâu, thì xem chính ngươi.
Trên mặt hồ ngươi sẽ thấy hết thảy khiếm khuyết của mình trước mắt, chỉ cần lý giải nhược điểm của cảnh giới, thì có thể càng dễ đột phá Kim Đan.
Nếu như tâm thần không thể thừa nhận, sẽ rơi vào trong hồ.
Về sau tự mình đi ra là được.
- Đa tạ tiền bối.
Giang Lan thấp giọng nói cám ơn.
Cũng chính là nói, hắn có thể nhìn đến khiếm khuyết của Nguyên Thần.
Có lẽ đối với hắn đột phá Luyện Thần Phản Hư, sẽ trợ giúp không nhỏ.
Có điều hắn không biết mình nhìn thấy, người khác có thể nhìn thấy hay không.
- Không cần lo lắng quá nhiều, ngươi nhìn thấy, không ai có thể thấy.
Cổ Tửu đạo nhân giải thích.
Bất quá lúc này một số đệ tử ở phía dưới đã xôn xao.
- Sư bá mở cửa sau cho Đệ Cửu Phong.
- Chỗ thứ chín, đây chính là địa phương vị sư huynh kia của Đệ Nhất Phong đang ở.
- Địa phương xác thực rất tốt, nhưng đi cửa sau, sẽ không đợi được bao lâu? Đừng có vài phút đã đi ra nha.
- Vị sư huynh kia của Đệ Nhất Phong hơn một ngày, nghe nói là vì trùng kích Nguyên Thần.
- Không thể so sánh, không sẽ rất tổn thương, vị sư đệ này thật xui xẻo.
- Ngươi nói như vậy, bị vị sư huynh kia nghe được, sẽ cảm thấy chịu nhục?
- Có người rồi.
Giang Lan yên tĩnh, bất quá có chút bất đắc dĩ.
Kỳ thật hắn càng thích một mình.
Có người không can thiệp chuyện của nhau còn tốt.
Nhưng nếu giống như ở bí cảnh thứ ba, vậy thì rất nguy hiểm.