Ngao Long Vũ sẽ không để Giang Lan giúp đỡ không công.
Như vậy mọi người sẽ không thiếu nợ nhau.
Giang Lan xem sách, không có chối từ mà tiếp nhận.
- Đa tạ sư tỷ.
Loại sự tình này, tự nhiên không có tất yếu từ chối.
Ngao Long Vũ gật đầu, không nói nữa.
- Không quấy rầy sư huynh sư tỷ.
Nói xong Giang Lan nhìn những người khác, quay người rời đi.
Đám người Kinh Đình cũng gật đầu.
Chờ sau khi Giang Lan rời đi, Kinh Đình và Mục Tú mới nhìn Ngao Long Vũ.
Phảng phất như hỏi thăm, Ngao sư tỷ có ý gì.
Tại sao phải làm như vậy.
Ngao Long Vũ nhìn Kinh Đình nói:
- Sư đệ, bỏ đạo phù văn kia thử một chút.
- Ngao sư tỷ, này chỉ là sư đệ của Đệ Cửu Phong nói đùa một câu, chính hắn cũng không dám khẳng định đúng hay sai, chỉ là một loại cảm giác. Sư tỷ làm loạn như vậy, không lo lắng xảy ra chuyện sao?
- Đúng vậy sư tỷ, đây đối với chúng ta tu luyện mà nói, ảnh hưởng quá lớn, nghĩ lại mà làm sau. Sư đệ của Đệ Cửu Phong ở một số phương diện xác thực bất phàm. Đây là chúng ta không cách nào phủ nhận. Nhưng tu luyện, hoặc trận pháp, hắn không phải người trong nghề. Loại sự tình này không thể làm loạn.
Mục Tú cũng khuyên nhủ.
Một tu chân giả Trúc Cơ kỳ, một sư đệ vừa mới tu luyện mấy chục năm.
Một người chỉ có thể dùng tư nguyên mới có thể nhanh chóng tăng cao tu vi.
Để bọn hắn làm sao tin tưởng?
Hơn nữa còn là dùng tu luyện của mình đi tin tưởng.
Ngao Long Vũ nhìn Kinh Đình và Mục Tú.
Thần sắc của nàng bình tĩnh, thanh âm nhẹ nhàng:
- Sư đệ sư muội, có thể ở một bên trước tiên tìm một nơi bày trận pháp mới, ta thử một chút được không.
Nghe vậy, Mục Tú há hốc mồm.
Nhưng nhất thời không cách nào phản bác.
Đúng vậy, bọn họ vốn đã đến thời điểm đổi trận pháp, cho nên dù sửa lại, đối với bọn hắn cũng không có chút ảnh hưởng nào.
Hiện tại Ngao Long Vũ muốn nếm thử, cũng không có cái gì không thích hợp.
Nhưng bọn họ vẫn không tin.
- Ngao sư tỷ, ta biết tu vi của ngươi cao, năng lực, thiên phú mạnh.
Nhưng nếu làm loạn, rất dễ dàng ảnh hưởng tới sự tiến bộ của ngươi.
Một khi xảy ra ngoài ý muốn, kế hoạch đột phá Nguyên Thần của sư tỷ sẽ cải biến?
Mục Tú nói.
- Nhưng tiếp tục như vậy, cũng sẽ trì hoãn.
Thanh âm của Ngao Long Vũ rất bình tĩnh.
Nàng biết mình đang làm cái gì.
Nếu không thử, như vậy sự tình đột phá Nguyên Thần sẽ kèo dài một số năm.
Kinh Đình và Mục Tú cũng không nói gì, thân phận của Ngao Long Vũ khá đặc thù.
Thời gian cũng hơi gấp rút, cho nên muốn thử một chút là rất bình thường.
Nhưng nếm thử cũng phải có căn cứ chứ.
Đi tin tưởng đệ tử của Đệ Cửu Phong...
Ai!
Bọn họ thở dài, không nói thêm gì nữa, mà đi về phía sau vẽ trận pháp mới.
Trận pháp mới không thể cách quá gần, bằng không sẽ có ảnh hưởng.
Ngao Long Vũ sửa lại địa phương Giang Lan nói.
Sau đó bắt đầu tu luyện.
Đương nhiên, nàng cũng không quá tin tưởng, có vấn đề gì, nàng sẽ trực tiếp đình chỉ tu luyện.
Thậm chí vì lý do an toàn, còn lấy ra một món pháp bảo, một pháp bảo có thể ổn định tâm thần và tu vi của nàng.
Là trọng bảo mà sư phụ cho nàng.
Đối mặt bất cứ chuyện gì, nàng đều rất cẩn thận.
...
Giang Lan vừa đi vừa xem long ngữ, phát hiện có vài chỗ khó hiểu.
Có điều hắn không nghĩ tới sẽ trực tiếp học được, có rảnh nhìn xem mà thôi.
Nghe nói có thuật pháp dùng long ngữ hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
Cũng không biết thật hay giả.
Nếu như là thật, như vậy quyển long ngữ này vẫn rất hữu dụng với hắn.
Không biết trước kia lý giải Đạo Tàng, có trợ giúp học tập long ngữ hay không.
Đánh dấu thu hoạch, cơ hồ đều là trợ giúp hắn tu luyện.
Những vật khác đại bộ phận đều cần hắn đi học.
Giang Lan không tham lam, có thể nỗ lực, hắn đều sẽ cố gắng.
Không nỗ lực, ở trong Đại Hoang luôn cảm giác không an toàn.
Không thể dùng may mắn đánh bạc ngày mai.
Sau khi quét dọn đại điện, Giang Lan định đi dọn dẹp cỏ dại trên đường một chút.
Bởi vì không có người đi, nên mọc rất nhiều cỏ.
Nếu người tới tìm không thấy đường, sẽ lộ vẻ Đệ Cửu Phong quạnh quẽ, không có bóng người.
Tuy nhiên, sự thật cũng chính là như thế.
Chờ làm xong những thứ này, Giang Lan sẽ đi tìm sư phụ.
Chỉ là vừa định đi, sư phụ đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
- Sư phụ.
Giang Lan cung kính nói.
- Cảm giác gần đây như thế nào?
Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan hỏi.
- Có chút khó chịu, muốn tìm sư phụ xem có phải bị tâm ma ảnh hưởng hay không.
Giang Lan mở miệng nói.
Hắn quả thật có chút không dễ chịu.
Nhưng mỗi lần đi thăm dò, lại không có vấn đề.
Bất Động Minh Vương Chú, hắn cũng không có đình chỉ tu luyện.
Nghe Giang Lan nói, Mạc Chính Đông nhướng mày.
Sau đó đi thẳng tới bên người Giang Lan, một chỉ điểm mi tâm.
Sau một lát, Mạc Chính Đông thu tay về:
- Tu luyện Thất Thải Tường Vân?
- Thi triển với trứng thực vật hơn nửa tháng.
Giang Lan chi tiết cáo tri.
Nghe được trứng thực vật, Mạc Chính Đông nhíu mày.
Hắn tự nhiên biết trứng thực vật là cái gì.
Hắn cũng không nghĩ tới, đó là một quả trứng không ấp ra.
Nếu như biết, thì sẽ không đưa cho đồ đệ.
May mà đồ đệ cũng không để ý, còn chăm sóc rất vui vẻ.
- Trứng thực vật tình huống như thế nào?
Mạc Chính Đông hỏi.
- Giống như suy yếu.
Giang Lan nói.
- Xem ra Thất Thải Tường Vân của ngươi có tiến triển, chờ qua thời gian ngắn này sẽ không sao, thời điểm cảm giác phúc chí tâm linh, thì không nên tùy tiện thi triển nữa.
Thuật pháp không phải thần thông, nhất là có quan hệ tới vận khí, rất dễ dàng mang đến vấn đề cho bản thân.
Mạc Chính Đông nghiêm mặt nói.
Đây là đệ tử thân truyền của hắn, tự nhiên sẽ hết lòng bồi dưỡng.
Bất quá cũng sẽ có hạn độ, hăng quá hoá dở, hắn không muốn hủy đệ tử của mình.
May mắn tâm tính của Giang Lan rất tốt.
Bằng không chuyện về sau, hắn thật phải kéo một số thời gian, chờ thời cơ chín muồi.