Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 41: Giang lan chỉ điểm trận pháp

Chương Trước Chương Tiếp

Còn trứng thực vật.

Nói như thế nào đây.

Giống như suy yếu thêm.

Thời điểm hắn cảm giác có chút không bình thường, hoa văn đen trắng của trứng thực vật bắt đầu nhạt đi.

Giang Lan cảm giác khí tức sinh mệnh suy yếu.

Đại khái là bị bệnh.

Hơn nửa tháng nay, mỗi ngày Giang Lan đều thi triển Thất Thải Tường Vân một lần.

Hiện tại đã không thi triển.

Giang Lan không xác định, có phải vì thi triển nhiều, dẫn đến trứng thực vật suy yếu hay không.

Tưới cho trứng thực vật một chút linh dịch, hắn liền rời U Minh Động.

...

Ba người Ngao Long Vũ vốn đang tu luyện, bất quá theo thời gian trôi qua, bọn họ ở chỗ này càng ngày càng cảm giác khó khăn.

Nếu không có bảo vật hộ thân, bọn họ căn bản không dám ở nơi này tu luyện.

Cho nên bọn họ càng tu luyện thì càng chấn kinh vị sư đệ kia ở trong U Minh Động.

Lấy tu vi của bọn hắn, ở đây quả thật có thể ở thật lâu.

Nhưng muốn tu luyện sẽ rất khó.

Tu luyện đồng thời còn phải chống cự U Minh Khí mang tới ảnh hưởng.

Đây là sự tình cực kỳ khó khăn.

Ngao Long Vũ mở to mắt, nàng nhìn Minh Thần Trận trầm mặc không nói.

Minh Thần Trận càng đi về phía sau thì càng phiền phức, hơn nữa còn sẽ mang đến cho bọn hắn một tia áp lực.

Sự tình này lúc trước các đồng môn đều gặp phải.

Có người nói thần trận bị sửa đổi mấy lần, nhưng mỗi lần đều sẽ mang đến ảnh hưởng.

Kỳ thật bọn họ cũng sửa đổi.

Thế nhưng ảnh hưởng vẫn còn.

- Minh Thần Trận mang tới áp lực cho chúng ta càng lúc càng lớn, ta cảm thấy có thể đổi chỗ khác.

Mục Tú mở miệng nói.

Đúng vậy, đổi chỗ khác có thể giảm bớt ảnh hưởng.

Cái này là kinh nghiệm mà một số sư huynh sư tỷ trước kia lưu lại.

Chỉ là một khi rời xa cửa động, hiệu quả tu luyện sẽ có vẻ không bằng.

Nhưng lại không thể tiến vào U Minh Động, bởi vì bọn hắn không chịu nổi.

Không đổi vị trí, như vậy sẽ chỉ hoàn toàn trái ngược.

Một tháng đã là cực hạn mà bọn họ có thể làm.

- Chờ sau hôm nay, đổi chỗ cũng cần một chút thời gian. Không đổi mà nói, sẽ rất dễ xuất hiện tâm ma.

Nói xong Kinh Đình nhìn thoáng qua U Minh Động:

- Vị sư đệ kia đã ở bên trong một tháng, thật không có vấn đề gì sao? Nói hắn triệt để nhập ma ta cũng tin tưởng.

- Sư bá cũng không đến xem xét, đại khái rất có lòng tin với vị sư đệ này. Nhưng luôn cảm giác có chút kinh dị.

Mục Tú cũng hơi kinh ngạc.

Thật quá lâu.

Nếu như bọn họ không có ở nơi này tu luyện, có lẽ sẽ không có cảm giác quá lớn.

Thế nhưng càng tu luyện, càng cảm thấy vị sư đệ này không bình thường.

Ngao Long Vũ nhìn trận pháp trầm mặc không nói.

Nàng giống như đang suy tư cái gì, vẫn không có mở miệng nói chuyện.

Nàng thân là Long tộc, nhục thân càng ngày càng mạnh, tốc độ tu luyện cũng viễn siêu thường nhân.

Nhưng muốn nhanh, cũng cần ngoại vật trợ giúp.

Minh Thần Trận là một loại.

Nhưng nàng cũng cảm thấy phải đổi vị trí, trừ khi giải quyết được áp lực do Minh Thần Trận mang tới.

- Trận pháp...

Ngao Long Vũ thầm nói.

Trong đôi mắt bình tĩnh xuất hiện một loại suy đoán.

Lúc này bọn họ nghe được tiếng bước chân từ trong U Minh Động truyền ra.

Nói thật, đột nhiên có tiếng bước chân, để bọn hắn có chút bận tâm.

Lo lắng vị sư đệ kia nhập ma đi ra.

Dù sao nơi này là cửa vào U Minh, không phải đùa giỡn.

Ba người lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa U Minh Động.

Rất nhanh một người đi ra.

Chính là Giang Lan.

Nhìn thấy sắc mặt của Giang Lan không có chút vấn đề nào, những người khác cũng nhẹ nhàng thở ra.

Bọn họ dự định tiếp tục tu luyện.

Chỉ là lúc này Ngao Long Vũ lại đứng lên.

Giang Lan từ trong U Minh Động đi ra, vốn định chào hỏi mấy vị sư huynh sư tỷ, sau đó đi làm một số việc.

Không nhìn những người này, là biểu hiện ngạo mạn.

Lễ phép cơ bản là phải có.

Đương nhiên, chủ yếu là mấy vị sư huynh sư tỷ này cũng có lễ phép cơ bản.

Nhưng để Giang Lan ngoài ý muốn là, vị sư tỷ kia lại trực tiếp đứng lên, đi đến bên hắn.

- Sư đệ có rảnh không?

Ngao Long Vũ đi tới trước mặt Giang Lan, nhẹ giọng hỏi.

Giang Lan có loại cảm giác, chỉ cần hắn nói không rảnh, Ngao Long Vũ sẽ không dây dưa nữa.

- Sư tỷ mời nói.

Giang Lan bình tĩnh mở miệng.

- Có chuyện muốn thỉnh giáo sư đệ một chút.

Ngao Long Vũ nhìn về phía Minh Thần Trận, dò hỏi:

- Sư đệ cảm thấy, trận pháp này có địa phương nào không hài hòa không?

Ngao Long Vũ còn nhớ rõ sự tình bí cảnh lúc trước.

Cái gọi là tiểu kỹ xảo của vị sư đệ này, ở dưới cái nhìn của nàng đã có chút không thể tưởng tượng nổi.

Không có trận pháp bài xích kia, nàng đã chết rồi.

Cho nên nàng minh bạch, yếu nhất thời, không có nghĩa là gì.

Thiên phú rất trọng yếu, nhưng không phải hết thảy.

Nghe Ngao Long Vũ nói, Kinh Đình và Mục Tú đều kinh ngạc.

Bọn họ cảm giác có chút hoang đường.

Hỏi vị sư đệ kia loại sự tình này?

Đây không phải hồ nháo sao?

Đừng nói đối phương không nói ra được, dù thật nói ra, bọn hắn dám làm loạn sao?

Đây quả thực là lấy tu luyện của mình nói đùa.

Dù sao bọn họ không cảm thấy sư đệ yếu như vậy, có thể mang đến thứ gì giúp trận pháp.

Căn bản là sự tình không thể nào.

Đối mặt Ngao Long Vũ hỏi thăm, Giang Lan suy tư, sau đó chỉ chỉ vị trí của Kinh Đình.

- Bỏ cái phù văn kia đi, có lẽ cảm giác sẽ khá hơn một chút.

Giang Lan ngừng một lúc, lại mở miệng nói:

- Chỉ là cảm giác cá nhân của ta, cũng không nhất định đúng. Dù sao ta chỉ xem sách, lý luận suông.

Ngao Long Vũ nhìn thoáng qua, sau đó gật đầu.

Sau đó nàng lấy ra một quyển sách đưa cho Giang Lan:

- Đây là long ngữ, hẳn có thể giúp sư đệ một tay.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️