Cùng Kỳ, hắn không phải chưa nghe nói qua.
Nhưng hắn biết Cùng Kỳ ác danh rõ ràng, hơn nữa chỉ thích ở cùng ác nhân.
Cho nên Cùng Kỳ và đứa trẻ này có quan hệ gì?
- Ngươi cảm thấy nếu để cho Cùng Kỳ nuôi dưỡng một đứa bé nhân loại, sẽ như thế nào?
Lão giả nhìn Giang Lan cười hỏi.
Giang Lan suy tư, sau đó lắc đầu.
Mặc dù có chút suy đoán, nhưng không mở miệng.
- Sẽ bị huyết mạch ảnh hưởng, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có đặc tính của Cùng Kỳ.
Lão giả lấy ra một đĩa đậu phộng, tiếp tục nói:
- Hồng Mông chưa mở, Hung Thú đã sinh, đoạt thiên địa tạo hóa, năm tháng khó có thể lưu lại dấu vết ở trên người chúng.
Ngàn năm nhất mộng, trăm năm như một giờ, không thể bình thường hơn được.
Trong lòng Giang Lan có chút rung động, bất quá không nói gì.
Nói cách khác, hài tử trông tiệm bởi vì bị huyết mạch Cùng Kỳ ảnh hưởng, dẫn đến không thể sinh trưởng giống như người bình thường?
Người khác một năm một tuổi, nó có khả năng ngàn năm một tuổi?
Từ nơi này, Giang Lan biết một việc, lão giả kia tuyệt đối không đơn giản.
Dù sao loại sự tình này cũng dám tùy tiện nói, đây là không thèm để ý.
- Tặng cho ngươi.
Lão giả đẩy đĩa đậu phộng đến trước mặt Giang Lan, hiếu kỳ nói:
- Đúng rồi, ngươi là đệ tử của ngọn núi thứ mấy?
- Vãn bối đệ tử thân truyền của Đệ Cửu Phong, Giang Lan.
Giang Lan cung kính nói.
- Đệ Cửu Phong?
Lão giả ngoài ý muốn, sau đó lại thoải mái:
- Cũng khó trách.
Lão giả thu hồi đĩa đậu phộng, cười nói:
- Đậu phộng này, không cho được.
Giang Lan:
- ... . .
Hắn không hiểu rõ lắm.
Vị tiền bối này có khúc mắc với Đệ Cửu Phong sao?
Hay có khúc mắc với sư phụ?
Giang Lan không biết.
Nhưng hắn không thèm để ý.
Sau đó hắn yên lặng lui đến nơi hẻo lánh ngồi xuống, chờ đợi rượu ngon đưa tới.
May mà đối phương không nói không bán rượu.
Sau khi ngồi xuống, Giang Lan bắt đầu làm chính sự.
Tới nơi này mục đích chủ yếu là vì đánh dấu.
Rất nhanh hắn liền nghe được thanh âm của hệ thống.
- Đinh! Đánh dấu thành công, chúc mừng kí chủ thu hoạch được Đại Đạo Mạch Lạc biếu tặng, được tiên nhưỡng Quỳnh Tương Ngọc Dịch Tửu.
Quỳnh Tương Ngọc Dịch Tửu: mười năm rượu ngon, trăm năm ngọc dịch, ngàn năm tiên nhưỡng, một giọt say ba năm, một ngụm mộng 10 năm, một bình quên trăm năm.
Nhất triều mộng tỉnh, Nguyên Thần không minh, nhập hư không tìm tiên môn.
Sau khi âm thanh của hệ thống biến mất, Giang Lan mới hiểu được ý tứ giới thiệu.
- Đây là nói, uống xong Quỳnh Tương Ngọc Dịch Tửu, tỉnh dậy sẽ thành Luyện Thần Phản Hư?
Giang Lan có chút không tin, có điều hắn kiểm tra Quỳnh Tương Ngọc Dịch Tửu một chút, chỉ có một ngụm.
Đây là một ngụm, hay là một bình?
Nếu như tính toán một bình, như vậy hắn sẽ say trăm năm?
Trăm năm sau, có thể Luyện Thần Phản Hư?
Xem ra cũng không thua thiệt.
Nhưng...
- Không thể xác định đến cùng là dùng lúc nào cũng được, hay phải tới viên mãn mới có Phản Hư.
Giới thiệu nói không rõ ràng, hắn cần tự mình hiểu rõ.
Một khi tính sai, vậy sẽ bỏ qua cơ hội đột phá bình cảnh.
Nhưng bất kể nói thế nào, rượu này với hắn mà nói, có tác dụng rất lớn.
Mặc dù kém Tạo Hóa Đan.
Về sau Giang Lan không có để ý, tạm thời không hỏi ai, về dò tra tư liệu lại nói.
Trên lý luận hắn có cơ hội đột phá Luyện Thần Phản Hư.
Nhưng sợ là phải cần một trăm năm.
Hơn nữa còn ở trong quá trình say rượu.
Cái này với hắn mà nói, rất khó thực hiện.
Không có suy nghĩ nhiều, Giang Lan nhắm mắt lại, trong lòng yên tĩnh.
Giờ khắc này hắn như ngồi ở trên mặt hồ, mặt hồ không chút gợn sóng.
Dưới loại trạng thái này, Giang Lan có thể chờ đợi rất lâu, rất lâu.
Không kiêu không gấp.
Tích!
Đột nhiên gợn sóng âm thanh truyền vào trong cảm ứng của Giang Lan.
Hắn không có mở mắt, nhưng có thể nhìn khắp khách điếm.
Hoặc nói khách điếm xông vào trong lòng hắn, thay thế mặt hồ của hắn.
Giang Lan "nhìn" về phía quầy.
Hắn nhìn thấy lão bản cầm bình rượu ra hiệu cho hắn.
Phảng phất như đang nói, rượu của ngươi xong rồi.
Sau một khắc khách điếm biến mất, Giang Lan về tới mặt hồ bình tĩnh.
Mang theo nghi hoặc, Giang Lan mở mắt.
Lúc này nghe được thanh âm của lão bản:
- Tới trả tiền.
Nghe được thanh âm, Giang Lan đứng dậy đi qua.
Chỉ là trong lòng có chút kinh hãi.
- Thật lợi hại, lại trực tiếp xông vào tâm thần của ta, thần không biết quỷ không hay.
- Nếu như hắn muốn giết ta...
Giang Lan cảm thấy, mình tuyệt đối không cách nào tránh né.
Quả nhiên dưới núi quá nguy hiểm.
Người ẩn giấu tu vi chỗ nào cũng có.
Bất quá Giang Lan không có biểu hiện ra ngoài, mà đi tới trước quầy giao linh thạch.
- Hai bình rượu ngon, lấy đi.
Lão bản mở miệng cười nói.
Nhận rượu, Giang Lan thu vào.
Sau khi tạ ơn, liền dự định rời đi.
Bất tri bất giác, trời cũng sắp tối.
Có lẽ lần này trở về, sẽ không quá thuận lợi.
Hắn cần phải làm tốt chuẩn bị đầy đủ.
- Đại ca ca, chờ một chút.
Thời điểm Giang Lan đi tới cửa.
Hài tử kia đưa tới một cái túi nhỏ, bên trong chứa không ít đậu phộng.
Giang Lan sửng sốt, đậu phộng này còn nhiều hơn trên đĩa lúc trước.
- Đây là...
Giang Lan không hiểu.
- Đưa cho đại ca ca, rượu của ngươi phối với đậu phộng này mới ngon nhất.
Hài tử giải thích.
Kỳ thật Giang Lan muốn hỏi là, vì cái gì cho hắn.
Khi hắn nhìn về phía quầy, phát hiện lão giả kia đang cúi đầu thu thập.
Rơi vào đường cùng, Giang Lan nhận lấy đậu phộng, nói tiếng cám ơn:
- Đa tạ.
Sau khi Giang Lan rời đi, lão giả mới ngẩng đầu nhìn qua.
- Ghê gớm, ghê gớm, Mạc Chính Đông thu được một đệ tử khó lường.