Liếc bình rượu một chút, lão giả mới nhìn Giang Lan, nói:
- Có mang theo linh thạch không?
- Có.
Giang Lan đẩy tất cả linh thạch mà sư phụ hắn cho tới.
Lão giả liếc nhìn linh thạch, sau đó thu vào, lại từ trong tủ rượu cầm bình ở tầng trên cùng.
Chỉ là một bình nhỏ, đại khái hai ba ngụm.
Hắn đặt bình ở trên quầy:
- Tiểu tử, vì vào Không Tĩnh Hồ, hắn là dốc hết vốn liếng, đưa rượu này cho người kia, nhất định có thể để ngươi trực tiếp tiến vào trung tâm của Không Tĩnh Hồ. Ngươi nói cho hắn biết, rượu này chỉ còn một bình cuối cùng, hắn sẽ càng nhiệt tình.
Nội tâm của Giang Lan hơi nghi hoặc.
Không Tĩnh Hồ?
Hắn không biết nha.
Chẳng lẽ sư phụ muốn ta vào Không Tĩnh Hồ?
Không Tĩnh Hồ đến cùng là địa phương nào.
Hắn cũng không biết.
Bất quá đối phương rõ ràng là có ý tốt nhắc nhở.
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở.
Giang Lan cám ơn.
Sau đó mang bình rượu xoay người rời đi.
Nhiệm vụ hôm nay, xem như hoàn thành rồi.
Có điều hắn có thể nhìn ra, lão bản của khách điếm này, không phải người bình thường.
Còn tu vi, trước mắt hắn nhìn không ra.
- Lần sau có rảnh, thì tới nơi này đánh dấu xem.
Giang Lan thầm nghĩ.
...
Chờ Giang Lan rời đi, lão giả mới nhìn nam hài kia, trong mắt có chút ngoài ý muốn:
- Hôm nay khai khiếu hả, lại không để cho bình rượu ngã nát?
- A?
Nam hài có chút không hiểu, sao gia gia lại biết bình rượu sắp ngã xuống?
Trong mắt nam hài lóe qua vẻ nghi vấn.
Lão giả thấy nam hài kinh ngạc, liền biết sự tình không có khả năng giống như hắn nghĩ.
- Nói một chút, làm sao bảo vệ được bình rượu.
Lão giả nhìn mặt đất nói:
- Vừa vặn ngủ ở trên mặt đất, sau đó ngã lên người con?
- Không phải.
Nam hài lập tức nói:
- Con ngủ chỉ nằm sấp.
Lão giả:
- ...
- Thời điểm con sững sờ, vị đại ca ca kia nhắc nhở một câu.
Nói đến đây, nam hài rất ngạc nhiên nói:
- Vừa rồi vị đại ca ca kia ngồi ở một bên, rõ ràng là nhắm mắt, thế nhưng hắn lại biết bình rượu sắp rơi, mới đầu con còn không tin, chờ quay đầu mới phát hiện là thật. Gia gia ngài nói hắn làm sao làm được? Hắn mở Thiên Nhãn sao?
Khai Thiên Nhãn cũng không nhìn thấy bình rượu rơi xuống. Lão giả muốn trả lời như thế.
Có điều hắn muốn biết rõ ràng vị đại ca ca kia là ai.
- Con nói là vị nào?
Lão giả hỏi.
- Là người vừa mới mua rượu kia.
Nam hài nói.
- Con xác định hắn ngồi ở bên kia?
Lão giả chỉ chỉ vị trí hẻo lánh.
Nam hài khẳng định gật đầu, còn bổ sung một câu:
- Hắn còn nhắm mắt.
Lão giả ngạc nhiên.
Thậm chí có chút rung động.
- Chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, có thể cảm ứng được cái bình ta lưu lại?
- Người này là cái tâm tính gì a?
Phải biết hắn lưu lại bình rượu, là lấy tâm tính làm chủ.
Hoặc là tu vi vượt qua hắn, hoặc tâm tính đặc biệt.
Bằng không không có khả năng cảm ứng được, vì đó là chuyên môn chuẩn bị cho tiểu gia hỏa trông tiệm.
- Dù không tính siêu nhiên, cũng rất gần rồi?
- Loại người này, đi Không Tĩnh Hồ, mang rượu tới cho tên kia?
- Thật là người không thể nhìn bề ngoài.
- Không biết hắn là đệ tử phong nào, lại bái vào môn hạ của ai.
...
Giang Lan một đường đi về Côn Lôn Sơn, chỉ là đi đến nửa đường, thì nghe được cách đó không xa có tiếng gì đó.
Giống như tiếng dã thú kêu gọi.
Hắn tiếp tục đi tới, không có cảm ứng được tranh đấu gì.
Không cần đi đường vòng.
Rất nhanh Giang Lan đi tới trước một bức tường đổ.
Hắn nhìn thoáng qua, thấy phía dưới có hai người trốn tránh.
Là hai tiểu yêu.
Một nam một nữ.
Lúc này trước người nam yêu phảng phất như có một đám lửa đang thiêu đốt, thân thể xuất hiện vết nứt.
- Di, đây là linh tửu, có thể làm dịu thương thế của ngươi.
- Đừng để ý đến, ta không cứu được.
- Sẽ không, sẽ không.
Nữ yêu lắc đầu, mặt mũi tràn đầy không tin.
Lúc này Di muốn nói điều gì, nhưng đột nhiên hắn thấy được trên vách có bóng người.
Hắn kinh hãi.
Lập tức bảo hộ nữ yêu ở sau lưng.
Sau đó hắn trực tiếp quỳ xuống:
- Xin tiên nhân thứ tội.
Đối phương quỳ để Giang Lan ngoài ý muốn, mình nhìn rất giống tiên nhân sao?
Lúc này nữ yêu cũng nhìn thấy Giang Lan, nàng cúi đầu, cái gì cũng không dám nói.
Có chút luống cuống, muốn dẫn người chạy trốn.
Giang Lan nhìn bọn hắn, sau đó xoay người rời đi.
Bất quá trước khi rời đi lưu lại một câu:
- Nơi này là đường lên Côn Lôn phải qua.
Hai tiểu yêu trốn ở chỗ này, quả thực là đang tìm chết.
Đương nhiên, Giang Lan cũng chỉ thuận tiện nhắc nhở một câu, còn hai tiểu yêu kia sống hay chết, hắn không quản được.
Lúc này hai tiểu yêu liếc nhau, sau đó nữ yêu nâng đỡ Di, hai người rời khỏi nơi này.
Chỉ là trước khi đi, còn nhìn bóng lưng của Giang Lan cung kính thi lễ.
...
Thời điểm trời sắp tối, Giang Lan về tới Đệ Cửu Phong.
- Sư phụ, rượu của ngài.
Giang Lan vốn định giao bình rượu cho sư phụ hắn.
Chỉ là lời còn chưa nói hết, Mạc Chính Đông đã mở miệng nói:
- Quỳ xuống, dập đầu ba cái.
Giang Lan không hiểu ra sao, bất quá vẫn quỳ xuống dập đầu lạy ba cái.
Thấy Giang Lan quỳ xuống dập đầu, Mạc Chính Đông lại nói:
- Đưa rượu tới, nói câu hiếu kính sư phụ.
Giang Lan càng không hiểu, sư phụ đang làm gì thế?
Chỉ là hắn không có cự tuyệt.
Chờ bình rượu được đưa lên, Giang Lan mới mở miệng nói:
- Hiếu kính sư phụ.
Mạc Chính Đông tiếp nhận bình rượu, tiếng cười rất lớn:
- Tốt, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đại đệ tử thân truyền của vi sư.
Giang Lan sửng sốt, nguyên lai là như vậy.
Hôm nay là ngày hắn trở thành đệ tử thân truyền của sư phụ.
Khó trách sư phụ bảo hắn đi mua một bình rượu ngon.
Có điều hắn có một nghi vấn:
- Sư phụ, cùng trước kia có khác nhau ở chỗ nào sao?
Mạc Chính Đông sửng sốt nói:
- Hẳn là có.
- Tỉ như?
Giang Lan hiếu kỳ hỏi.
- Tỉ như...
Mạc Chính Đông suy nghĩ một chút nói:
- Về sau danh hào sẽ thay đổi, biến thành Đệ Cửu Phong thân truyền đại đệ tử.
Giang Lan:
- ...