Giang Lan không có để ý tiểu yêu đột nhiên tiến đến kia.
Tiểu yêu kia cũng không yếu, có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Bất quá thực lực của nàng chỉ tính không kém ở trong hàng đệ tử đời mới mà thôi.
Đối với tổng thể của Côn Lôn mà nói, quả thực không khác gì côn trùng.
Đối phương hoảng loạn như vậy cũng là sự tình bình thường.
Bởi vì ở chỗ này rất dễ gặp phải tu tiên giả cường đại.
Kim Đan, Nguyên Thần, Luyện Thần Phản Hư, chỗ nào cũng có.
Dù gặp phải tiên nhân, cũng rất bình thường.
Thân là yêu, khó nói sẽ có kết cục gì.
- Xem ra là mạo hiểm tới nơi này, không biết vì chuyện gì.
Mặc dù trong lòng Giang Lan hiếu kỳ, nhưng không quá để ý.
Hắn chỉ là đến mua rượu ngon.
- Cho… cho ta một bình rượu phổ thông.
Tiểu yêu nói.
Nàng đứng ở trước quầy, đưa ra một cái hồ lô và một viên linh thạch.
Linh thạch bị nàng cất rất kỹ, giống như sợ mất vậy.
Giang Lan cúi đầu, không có để ý, chỉ yên tâm chờ đợi.
Lúc này ngoài cửa lại đi vào một người.
Lại là một nữ tử, bất quá đối phương vừa vào, lại hù dọa nữ yêu ở trước quầy.
Giống như trời sinh bị áp chế.
Long uy.
Giang Lan cảm giác được khí tức này.
- Ngao Long Vũ?
Trong nháy mắt người kia vào, Giang Lan liền biết người đến là ai.
Ngao Long Vũ vẫn xinh đẹp đến để người ta kinh diễm, thương thế trên má phải của nàng đã khỏi, chỉ là nhìn còn cảm giác được ấn ký rất nhạt.
Dường như tiêu tán chỉ là tạm thời.
Ngao Long Vũ tiến đến, nàng liếc nhìn Giang Lan, sau đó lại nhìn nữ yêu một chút.
Nữ yêu kia lông tóc dựng đứng, nàng vội vàng cầm hồ lô rượu, cúi đầu đi ra ngoài.
Thời điểm đi ra, thân thể còn có chút run rẩy.
Dường như rất sợ Ngao Long Vũ đột nhiên động thủ.
Bất quá Ngao Long Vũ chỉ nhìn nữ yêu rời đi, không có động thủ.
Nàng cũng đi tới quầy:
- Một bình rượu ngon.
Giang Lan nghĩ đối phương cũng sẽ chờ giống như hắn.
Nhưng hắn phát hiện mình sai rồi.
- Đây là rượu ngon của tiên tử.
Thiếu niên kia đưa một bình rượu cho Ngao Long Vũ.
Giang Lan:
- ...
Cảm giác bị đối đãi khác nhau a.
Ngao Long Vũ cầm rượu, quay đầu nhìn về phía Giang Lan, mở miệng nói:
- Sư đệ cũng muốn mua rượu ngon?
Giang Lan đứng dậy gật đầu:
- Vâng.
Kỳ thật hắn cũng không biết rượu ngon là rượu gì.
Sư phụ nói như vậy, hắn cứ y nguyên truyền lời.
- Sau này sư đệ nên dặn trước một ngày, như vậy trước khi lão bản đi sẽ chuẩn bị tốt, bằng không chỉ có thể đợi lão bản trở về.
Ngao Long Vũ nhắc nhở.
- Đa tạ sư tỷ nhắc nhở.
Giang Lan vội vàng cám ơn.
Hắn đã hiểu vì sao Ngao Long Vũ có thể lấy rượu luôn rồi.
Nhưng sư phụ không có nói cho hắn biết loại sự tình này.
Bất quá vẫn có thể ở cùng ngày mua được, nên vấn đề không lớn.
Chỉ là chờ đợi một lát mà thôi, hắn không vội.
Nói xong Ngao Long Vũ quay người rời đi.
Nàng vẫn rất có ấn tượng với vị đệ tử của Đệ Cửu Phong kia.
Bất quá đệ tử của Đệ Cửu Phong sẽ còn xuống núi sao?
Sáu năm trước, sau khi trải qua chuyện kia, đệ tử của Đệ Cửu Phong không còn tham gia sự kiện gì, phảng phất như vì để tránh sự tình như sáu năm trước phát sinh tiếp.
Giang Lan nhìn Ngao Long Vũ rời đi.
Người của những ngọn núi khác, hắn có thể biết tên đầy đủ, đại khái cũng chỉ có Ngao Long Vũ.
Đương nhiên, hắn cũng không cần làm quen vị sư tỷ này, hắn chỉ cần bế quan là được.
An tâm đánh dấu, an tâm tu luyện.
Đợi đến ngày thành tiên, ngược lại có thể ra ngoài dạo một chút.
Đương nhiên, ở Đại Hoang Giới, tiên, ma, thần nhiều như hằng sa.
Vẫn cực kỳ nguy hiểm.
Chờ áp đảo chúng tiên, lại thường xuyên ra ngoài đi dạo.
Khi đó hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Sau đó Giang Lan không để ý sự tình khác nữa, mà nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
Rất nhanh, đã đến buổi chiều.
Giang Lan ngồi ở chỗ đó chờ đợi, chưa từng động đậy.
Nam hài ở trong quầy tò mò nhìn Giang Lan, hắn cảm giác người này không giống những người khác.
Quá an tĩnh.
- Có phải đã ngủ thiếp rồi hay không?
Trong lòng nam hài có chút hiếu kỳ.
Hắn nhìn Giang Lan nửa buổi chiều, cũng không cảm giác đối phương động đậy, hoặc phát ra thanh âm gì.
Khẳng định là đã ngủ.
- Bình rượu phía sau ngươi sắp rơi.
Giang Lan mở mắt, nhìn nam hài hảo tâm nhắc nhở.
Lúc này nam hài mới lấy lại tinh thần, sau đó nhìn đằng sau.
Phát hiện xác thực có bình rượu đang lắc lư, dường như tùy thời sẽ rớt xuống đất.
Nam hài không nói hai lời, vội vàng đỡ lấy bình rượu.
- Đa tạ. Đúng rồi, gia gia hẳn sắp trở về rồi.
Nam hài cất kỹ bình rượu, sau đó nói:
- Mỗi lần bình rượu ngã, thì rất nhanh gia gia sẽ trở lại. Tựa hồ là bình rượu đang nhắc nhở ta vậy.
Giang Lan khẽ gật đầu.
Hắn cảm thấy không phải đang nhắc nhở nam hài này, mà là xem nam hài kia có lười biếng hay không.
Có điều hắn phát hiện, chỉ trùng hợp mà thôi.
Vừa rồi tâm tính có đột phá.
Đột phá Nguyên Thần, chỉ cần có đầy đủ thời gian, hẳn không phải vấn đề lớn gì.
Thân ở trong U Minh Động, những vật này, Giang Lan rất để ý.
Tuy tâm ma cách hắn rất xa, nhưng cuối cùng không thể quá mức thư giãn.
Đi ngược dòng nước, không tiến tắc thối.
Không bao lâu, Giang Lan nghe được đằng sau khách điếm truyền đến thanh âm.
Hẳn là lão bản của khách điếm trở về.
Quả nhiên.
Từ đằng sau khách điếm đi tới một lão giả, tinh khí thần cực kỳ tốt.
Giang Lan đi vào quầy.
- Gia gia, hắn muốn rượu ngon.
Lúc này nam hài kia giúp Giang Lan nói chuyện.
Lão giả kia không có nhìn Giang Lan, mà nhìn bình rượu không có ngã nát.