Giang Lan tiếp nhận linh thạch, trong lúc nhất thời có chút hiếu kỳ.
Sao đột nhiên sư phụ lại để hắn đi mua rượu?
Hắn ở Đệ Cửu Phong lâu như vậy, cũng không thấy sư phụ uống rượu.
Đương nhiên, nghi hoặc thì nghi hoặc, mua rượu không phải việc khó gì, hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
- Vâng, sư phụ.
Sau đó Giang Lan rời Đệ Cửu Phong.
Hiện tại tu vi của hắn vẫn dừng lại ở Kim Đan trung kỳ.
Linh dược ở Đệ Cửu Phong không giúp được hắn cái gì, dù sao không có linh dược cấp bậc Kim Đan.
Cho nên chỉ có thể trông cậy vào đánh dấu thu hoạch.
Gần một năm này đánh dấu, lấy được đa số đều là đồ vật tái diễn.
Nhưng cũng có một ít vật khác.
Tỉ như một số pháp bảo, phù văn, công pháp, thuật pháp…
Chỉ là rất ít khi dùng đến mà thôi.
Hiện tại đồ vật hắn tu luyện, cơ bản là Côn Lôn Tâm Kinh, Thiên Hành Cửu Bộ, Cửu Ngưu Chi Lực.
Cửu Ngưu Chi Lực đã tu luyện đến ngũ ngưu chi lực.
Lại hướng lên thì rất khó khăn.
Nhưng ngũ ngưu chi lực, hắn đại khái ước định, lại mạnh hơn tứ ngưu chi lực không biết bao nhiêu lần.
Nếu để hắn đi bí cảnh thứ ba một chuyến, có lẽ có thể chính diện đối kháng hắc thủ.
Mà sự tình ở Đệ Tam Phong, hắn cũng nhận được rất nhiều tin tức, nói là một số đệ tử bị đánh tráo, cho nên mới đưa tới trận biến cố kia.
Tìm Long tộc báo thù, kỳ thật chỉ là lấy cớ.
Mục đích thực sự là vì bảo vật trong bí cảnh thứ ba, mà muốn có được bảo vật ẩn tàng này, rất khó.
Bọn họ vì tìm biện pháp, mới định dùng phương pháp huyết tế.
Cho nên mới sẽ gây ra một màn kia.
Giang Lan không có để ý chuyện này thật hay giả.
Đến cùng là người nào đang nói láo, hắn căn bản không thèm để ý.
Chỉ cần không phát hiện ra hắn là được.
Đúng vậy, từ đầu tới cuối, không ai đề cập tới hắn.
Sư phụ của hắn cũng không nói.
Từ tình huống trước mắt, hắn ẩn nấp rất kỹ, không có bị phát hiện.
- Gần đây có thời gian thì nên luyện kiếm pháp.
Thời điểm xuống núi, trong đầu Giang Lan lóe lên ý nghĩ này.
Bởi vì một mực chú trọng lực công kích, phần lớn thời gian hắn đều tu luyện Cửu Ngưu Chi Lực.
Đối với kiếm pháp gì gì đó, số lần tu luyện rất ít.
Chỉ hơi thuần thục mà thôi, khi đối địch sẽ không có tác dụng gì.
Nhưng kiếm pháp nhìn mới tương đối bình thường, hơn nữa Cửu Ngưu Chi Lực, hắn không thể sử dụng ở trước mặt người khác.
Kỳ thật rất nhiều thứ, hắn không thể sử dụng ở trước mặt người khác.
May mắn những năm ở trên Đệ Cửu Phong này, hắn có không ít pháp bảo và đan dược.
Đương nhiên, linh sủng cũng có.
Chỉ là... không biết vì nguyên nhân gì, sáu năm trôi qua, linh sủng của hắn một mực không thể nở.
Nhưng khí tức sinh mệnh khẳng định không có vấn đề.
Hắn từng hỏi thăm sư phụ, nhưng sư phụ cũng không rõ ràng.
Cho nên chỉ có thể chờ.
Không chừng đợi thêm vài năm là có thể nở.
- Còn trông cậy vào nó canh cổng cho ta, hiện tại tốt rồi, lại thêm một cái phiền phức.
Giang Lan thở dài.
Hiện tại không làm gì thì đi kiểm tra, sau đó tưới chút linh dịch lên.
Phòng ngừa đối phương không đủ dinh dưỡng, không cách nào phá xác đi ra.
Giang Lan một đường rời Côn Lôn Sơn.
Dưới núi có vài chỗ, cũng coi như địa bàn của Côn Lôn Sơn.
Nghe nói có nhiều chỗ lão nhân gia quét rác, cũng có thể là trưởng bối của Côn Lôn Sơn.
Chỉ là ở dưới núi tu tâm dưỡng tính mà thôi.
Tóm lại loại truyền ngôn này chưa bao giờ ngừng.
Còn thật hay giả, thì không có ai biết, chỉ là xác suất hẳn rất cao.
Mà trong những đồn đại này, có một thứ quan hệ tới rượu.
Cái kia chính là Cổ Tửu Khách Điếm dưới Côn Lôn Sơn, nghe nói rượu ngon nhất Côn Lôn chính là chỗ này.
- Đến rồi.
Giang Lan đứng ở trước khách điếm, nhìn khách điếm có chút đơn sơ.
Nơi này chủ yếu là bán rượu, cho nên người cũng không nhiều.
Còn nghỉ ngơi, dưới Côn Lôn Sơn có rất ít người trú lưu, cho nên không có người nào lưu lại nghỉ chân.
Dù sao đều là người tu tiên, có nghỉ ngơi hay không, vấn đề cũng không lớn.
Thời điểm đi vào khách điếm, nhìn qua mấy cái bàn gỗ, một khách nhân cũng không có.
Tùng tùng.
Giang Lan gõ gõ quầy.
Hắn thấy có một tiểu hài tử ghé vào trên quầy ngủ.
Là một đứa bé trai.
Chờ bé trai tỉnh dậy, Giang Lan mới nói khẽ:
- Bán một bình rượu ngon.
- Gia gia còn chưa trở lại, cần chờ một lát.
Rượu ngon chỉ có gia gia mới có thể bán.
Bé trai kia nhìn Giang Lan, dụi dụi mắt nói.
- Cần đợi bao lâu?
Giang Lan nhẹ giọng hỏi.
- Không biết, có thể phải chạng vạng tối.
Bé trai nói.
Giang Lan gật đầu, ngồi xuống ghế chờ đợi.
Hắn cũng không biết rượu ngon là rượu gì, nhưng an tâm chờ đợi là được.
Thời điểm Giang Lan chờ đợi, ngoài cửa lại có người đi vào.
Là một nữ tử.
Giang Lan nhìn sang, lực lượng trên người đối phương để Giang Lan cảm thấy kỳ quái, phảng phất như có chút lộn xộn.
Tò mò, hắn nhìn thoáng qua.
Phát hiện là một tiểu cô nương rất giống thôn nữ, quần áo bình thường, hoặc nói là có chút cũ nát.
Yêu?
Đây là ý niệm đầu tiên của Giang Lan.
Hắn thật bất ngờ, yêu gì mà dám đi lại ở dưới Côn Lôn Sơn như vậy?
Đối phương tiến đến, bộ dáng có chút cẩn thận, nhìn xung quanh một lần, muốn nhìn xem có người hay không.
Rất nhanh nàng nhìn thấy Giang Lan.
Trong nháy mắt đó, Giang Lan có thể phát giác được đối phương giật nảy mình, tay chân luống cuống, cả người bối rối, dường như muốn trốn, lại như muốn đi vào.
Rất nhanh nàng hạ quyết tâm, cúi đầu đi tới quầy.
Có lẽ nhìn thấy Giang Lan chỉ là Trúc Cơ, mới lớn mật một chút.
Đúng vậy, mặt ngoài Giang Lan chỉ là Trúc Cơ trung kỳ.
Tu luyện 10 năm đến Trúc Cơ trung kỳ, kỳ thật đã rất lợi hại.
Mặc dù chỉ vừa mới tới Trúc Cơ trung kỳ.