Giang Lan vốn định ẩn tàng cảm giác tồn tại của mình, sau đó cùng những người kia rời khỏi nơi này.
Nhưng hình như không có dễ dàng như vậy, có người bay thẳng về phía hắn.
Hắn không cần cảm giác cũng biết là ai.
Là sư phụ của hắn, Mạc Chính Đông.
Quả nhiên, không bao lâu, Mạc Chính Đông trực tiếp rơi ở trước mặt hắn.
- Bái kiền sư phụ.
Giang Lan vội vàng cúi đầu cung kính nói.
Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan, không có hỏi thăm quá nhiều, chỉ hỏi:
- Đã Trúc Cơ?
- Vâng sư phụ.
Giang Lan cũng không có nhiều lời, đáp lại chờ mong của sư phụ là được.
- Vi sư dẫn ngươi trở về.
Mạc Chính Đông trực tiếp dẫn Giang Lan rời bí cảnh của Đệ Tam Phong.
Không có đi tụ hợp với người khác, cũng không thèm hỏi chuyện nơi này.
Chỉ cần đồ đệ của hắn không có việc gì là được.
Những chuyện kia không phải chức trách của hắn.
Chức trách của hắn không nhẹ hơn bất luận kẻ nào.
Giang Lan tùy ý sư phụ dẫn hắn rời đi, đây cũng là hắn muốn.
Xuất hiện ở trước mặt người khác, chung quy sẽ bị chú mục, cái này với hắn mà nói không phải chuyện tốt.
Thân là đệ tử duy nhất của Đệ Cửu Phong, hưởng thụ được tư nguyên mà rất nhiều người không có.
Có lúc sẽ bị người cừu thị.
Hoặc tâm lý không thoải mái.
Đại đa số người sẽ cảm thấy, một đệ tử thiên phú bình thường, dựa vào cái gì có nhiều tư nguyên như vậy.
Hoặc nếu Đệ Cửu Phong không phải chỉ có một đệ tử như hắn, hắn còn không phải nhảy nhót ở Luyện Khí tầng bốn tầng năm.
Rất ít người sẽ nghĩ, hắn có thể ở lại Đệ Cửu Phong, mà những người khác không được.
Tư nguyên của hắn là dùng phong hiểm tùy thời có thể bị tâm ma xâm lấn đổi lấy.
Nhưng sư phụ thật rất tốt với hắn.
- Trúc Cơ, có cần pháp bảo gì không?
Trên đường trở về, Mạc Chính Đông mở miệng hỏi Giang Lan.
Ba năm rưỡi Trúc Cơ, Mạc Chính Đông đã rất vui mừng.
Cái này không kém những thiên tài khác bao nhiêu.
Đương nhiên, đến tiếp sau có thể sẽ bị kéo ra.
Nhưng với hắn mà nói, vẫn rất vui mừng rồi.
- Sư phụ cho cái gì, đệ tử nhận cái đó.
Giang Lan thấp giọng nói.
Kỳ thật hắn cũng không biết mình muốn cái gì.
- Ngươi đây là làm khó vi sư nha.
Mạc Chính Đông vừa cười vừa nói.
Nhưng trong mắt hắn không có một chút khó xử, dường như sớm đã biết nên đưa cái gì thích hợp nhất.
Giang Lan cũng có chút chờ mong.
...
Ngày thứ hai.
Giang Lan nhận được một quả trứng màu trắng đen.
- Trứng gà?
Dù sao cũng không lớn hơn trứng gà bao nhiêu.
- Là linh sủng.
Mạc Chính Đông cười nói:
- Đây là trứng của Vân Hổ biến dị. Nghe nói thời điểm nó sinh ra, rơi xuống bên cạnh một kiện pháp bảo U Minh.
Dưới tình huống bình thường, Linh thú bình thường một khi đụng vào U Minh Khí, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Thế nhưng nó lại ngoài ý muốn còn sống.
Cho nên có khả năng thích ứng U Minh Khí nhất định.
Bất quá có quan hệ với U Minh, vi sư đã khảo nghiệm rất nhiều lần, xác định không có vấn đề, mới dám giao cho ngươi.
Hiện tại ngươi đã Trúc Cơ, vấn đề cũng không lớn.
Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan, tâm bình khí hòa nói:
- Đệ Cửu Phong không có đệ tử khác, trứng Linh thú này giao cho ngươi.
Giang Lan nhận trứng Linh thú, cúi đầu nói:
- Đa tạ sư phụ.
Đệ Cửu Phong không có đệ tử khác, hắn thì còn nhỏ, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cô độc tịch mịch.
Hơn nữa đệ tử của Đệ Cửu Phong, còn không được đệ tử mấy phong khác chào đón.
Lúc này sư phụ mới chuẩn bị cho hắn trứng Linh thú.
Linh thú có thể sinh tồn ở Đệ Cửu Phong.
Nhận lấy trứng Linh thú, Giang Lan cảm giác qua mấy ngày nữa là có thể nở.
Nhưng hắn sai.
Ba năm qua đi, trứng còn không có dấu hiệu nở ra.
Cái này để Giang Lan cảm thấy, có phải trứng đã chết rồi hay không?
Nhưng kiểm tra một chút, xác thực có khí tức sinh mệnh, hơn nữa còn rất bình ổn.
Giống như ngủ say vậy.
- Được rồi, chờ một chút, có lẽ qua mấy năm sẽ nở.
- Tiếp tục bế quan thôi.
Hiện tại hắn phát hiện đột phá Nguyên Thần có chút khó.
Ba năm thời gian, hắn chỉ có thể miễn cưỡng tiến vào Kim Đan trung kỳ, muốn đến đại viên mãn, nhất định phải tu luyện mấy chục năm.
Đệ tử bình thường có thể sống mấy trăm năm?
Giờ khắc này, Giang Lan phát giác được, muốn trở thành tiên nhân khó đến cỡ nào.
Thời gian sau đó, Giang Lan một mực bế quan, không đi để ý tới chuyện bên ngoài.
Một mực trốn ở trong U Minh Động, vừa đánh dấu vừa tu luyện.
Ba năm lại ba năm.
Hôm nay sư phụ đột nhiên tìm đến hắn.
- Sư phụ?
Nhìn thấy Mạc Chính Đông tiến vào U Minh Động, Giang Lan vội vàng đứng dậy đón tiếp.
- Ngươi là đương gia của U Minh Động sao?
Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan nói.
Thanh âm của hắn mang theo ý cười.
Hôm nay Giang Lan đến Đệ Cửu Phong, vừa vặn tròn mười năm.
Này là sự tình lúc trước chưa bao giờ có.
Trước kia mặc kệ đệ tử nào tới Đệ Cửu Phong, bất kể hắn đặc thù như thế nào, cũng không thể ở mấy năm.
Năm năm cũng chưa từng có.
Càng đừng đề cập tới 10 năm.
Cho nên từ vừa mới bắt đầu chỉ lấy đệ tử thiên tư cao, từ từ xuống đến đệ tử tư chất bình thường.
Không có tại sao, bởi vì đệ tử thiên tư cao, thời gian ở lại càng ngắn.
Thiên phú quá tốt, chí hướng rộng lớn, càng dễ bị tâm ma xâm lấn.
Đương nhiên, đệ tử bình thường cũng không mạnh tới đâu.
Giang Lan với hắn mà nói, là ngoài ý muốn chân chính.
- Cảm giác ở chỗ này tu luyện tốc độ khá nhanh, nên trong lúc nhất thời không bỏ được rời đi.
Giang Lan cúi đầu nói.
Hắn nói là lời thật lòng.
Mạc Chính Đông:
- ...
U Minh Khí người người tránh không kịp, đồ đệ của hắn lại bỏ không được rời đi.
Trong lúc nhất thời hắn muốn cười, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
- Đi xuống núi, mua một bình rượu ngon.
Mạc Chính Đông ném cho Giang Lan không ít linh thạch.