Ngao Long Vũ đứng ở bên hồ, nhìn Giang Lan.
Sau đó nói khẽ.
- Vậy thì sư đệ nhìn xung quanh giúp ta.
Giang Lan hơi ngạc nhiên.
Không đến mức phải tắm rửa chứ?
Dù thế nào thì Ngao Long Vũ cũng không phải người như thế.
Mặc dù không hiểu, nhưng hắn vẫn gật đầu, bố trí một số trận pháp bên ngoài, đảm bảo không ai đến gần được.
Hoặc có người đến gần thì hắn có thể phát hiện ra trước.
Chờ Giang Lan làm xong mọi chuyện, Ngao Long Vũ mới cởi giày, sau đó thu nhỏ lại trước mắt Giang Lan.
Cơ thể cũng thay đổi.
Thu nhỏ đến khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Nhìn kỹ lại, chiều cao thật ra không thay đổi nhiều lắm.
Chỉ chênh lệch lớn với Tiểu Vũ trong dáng vẻ trẻ con thôi.
Nhưng điều Giang Lan cảm thấy ngoài ý muốn là tiêu chí bình thường của thiếu nữ.
Thay đổi rất lớn.
Trước đó không có cảm giác gì, dù sao cũng không có so sánh.
Bây giờ thì rõ ràng.
Không phù hợp lẽ thường.
Ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên mà thôi.
Đến tận đây hắn mới hiểu ra, Ngao sư tỷ muốn thu nhỏ ở đây, đúng là không thích hợp bị người khác nhìn thấy.
- Sư đệ đang nghĩ gì?
Tiểu Vũ nghiêng đầu cười nhìn Giang Lan.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào người nàng, cảm giác nụ cười phá lệ trở nên rực rỡ.
- Dáng vẻ này sư tỷ thường nói cười bình thường, còn trước đó thì trầm mặc ít nói.
Giang Lan nhẹ giọng mở miệng.
Hắn cũng không nói là lạnh như băng, nhưng đúng là trầm mặc ít nói.
Mặc dù Giang Lan không hỏi vì sao, nhưng Tiểu Vũ cũng hiểu được.
- Dáng vẻ bình thường của ta thì sư đệ sẽ gọi là gì?
Tiểu Vũ tò mò hỏi.
- Ngao sư tỷ?
Giang Lan nghĩ nghĩ rồi trả lời.
Ngao Long Vũ bình thường, đúng là hắn gọi là Ngao sư tỷ.
- Vậy bây giờ thì sao?
Tiểu Vũ lại hỏi.
- Tiểu Vũ?"
Giang Lan vô ý thức nói.
Đúng vậy, hai trạng thái, hắn sẽ có hai loại xưng hô khác biệt.
Bởi vì đối mặt với một Ngao Long Vũ bình thường, cảm giác sẽ phải nghiêm túc hơn.
Tiểu Vũ, ngay từ đầu là vì không biết, sau đó là do tiếp xúc nhiều.
Xưng hô một cách tùy ý.
Nhưng điều này thì có liên quan gì đến việc tính cách hai bên hoàn toàn khác biệt?
- Sư đệ còn có nghi hoặc?
Tiểu Vũ tò mò hỏi.
Giang Lan khẽ gật đầu.
- Bởi vì thói quen đấy.
Tiểu Vũ nói khẽ.
- Lúc ta bình thường thì sẽ đối xử với tất cả mọi người giống nhau, nói chuyện với sư đệ cũng không có gì khác biệt. Nhưng như vậy thì đối với người khác lạ lẫm chứ sư đệ thì quen thuộc. Hơn nữa còn từng làm việc chung với sư đệ ở khách điếm. Cảm giác tự nhiên hơn.
Vì thế nên lúc này sư tỷ mới là chân thật?
Tính cách thật sự?
Thấy Giang Lan hiểu ra, Tiểu Vũ đi vào trong nước, hình như nàng rất thích chơi đạp nước.
Giang Lan không nói gì, hắn tìm một nơi để ngồi xuống.
Vừa cảnh giác bốn phía, vừa kiểm tra cái hồ này.
Đúng là hắn phát hiện ra, nhưng chưa thử xuống, không biết bên dưới có cái gì.
Không có khả năng là một cái hồ bình thường.
Tiểu Vũ chỉ chơi ở mép hồ, không dám đến gần giữa.
Bởi vì bọn họ không biết giữa hồ có thứ gì nguy hiểm không.
Nói cách khác thì Tiểu Vũ cũng tránh cho việc nguy hiểm xuất hiện.
Bọn họ không có ý muốn mạo hiểm.
Tiểu Vũ đi ở bên hồ, đạp trên nước, ngẫu nhiên nhìn Giang Lan.
Giang Lan nhìn Tiểu Vũ, sau đó đưa ánh mắt về phía trung tâm hồ.
Giữa hồ có cái gì đó.
Cảm giác không quá nguy hiểm, nhưng giữa hồ có ít trận pháp vây khốn, làm cho người ta không thể đến gần.
Hơn nữa còn có trận pháp Tuyệt Linh.
Mặc dù trận pháp này không nguy hiểm, nhưng không đặc thù.
Phát hiện những thứ này, Giang Lan đứng dậy đi đến bân hồ.
Hồ rất lớn, hắn muốn đi dạo một vòng.
Thuận tiện bố trí ít thứ.
Giang Lan đi dạo, Tiểu Vũ đi trước đến bên người Giang Lan, hơi tò mò nói.
- Sư đệ đang nghiên cứu cái hồ này?
- Không!
Giang Lan khẽ lắc đầu, nói.
- Trong hồ có Tuyệt Linh Trận và ẩn tàng khốn trận. Ta muốn phá khốn trận, thuận tiện ngừng Tuyệt Linh Trận một lúc.
Tiểu Vũ trừng mắt nhìn.
Nàng không phát hiện.
Sư đệ đã nghiên cứu xong?
- Bên trong có bảo vật?
Tiểu Vũ tò mò hỏi.
- Không chắc chắn.
Giang Lan ngồi xổm xuống, bố trí một số phù văn trận pháp.
Đây là dùng để chống cự Tuyệt Linh Trận.
Nếu nói ra thì Tuyệt Linh Trận trong hồ này nguy hiểm nhất.
Nếu chỉ khốn trận, Tiểu Vũ có thực lực Phản Hư có thể dễ dàng phá vỡ.
Nhưng ở trong Tuyệt Linh Trận, không thể phát huy toàn bộ thực lực.
Nếu kéo dài thì khó nói hậu quả.
- Vậy sư đệ đang làm gì.
Tiểu Vũ cũng ngồi xổm ở bên người Giang Lan.
Nàng thấy trận pháp của Giang Lan, muốn nhìn xem có thể hiểu không.
Nhưng rất nhanh nàng phát hiện trình độ trận pháp của mình kém xa Giang Lan.
Khó trách có thể lên đỉnh núi trận pháp, để lại câu ông trời đền bù cho người cần cù kia.
Câu chữ này vẫn còn treo ở Đệ Ngũ Phong.
Trở thành một truyền thuyết.
- Nếu như sư tỷ muốn xuống nước, cũng an toàn hơn.
Giang Lan bình tĩnh mở miệng.
Tiểu Vũ trừng mắt nhìn Giang Lan, dừng lại, mới tò mò nói.
- Sư đệ không tò mò bảo vật trong hồ sao? Nơi này có trận pháp, đại khái có bảo vật.
kỳ nói:
Giang Lan tiếp tục đi lên phía trước, ở vị trí chính xác, hắn ngồi xuống chuẩn bị.
- Ở Đệ Cửu Phong không thiếu bảo vậy mà?
- Hình như là vậy.
Tiểu Vũ đứng lên, sau đó nhảy đến bên hồ, nàng tiếp tục đạp nước.
Giang Lan đi lên một chút, nàng cũng đi theo.
Trò chuyện xem trong hồ có bảo vậy gì?
Thuận tiện nói về Dao Trì.
- Bên cạnh Dao Trì không có gì, không có nhiều cây, hoa cỏ cũng lác đác không nhiều, hoàn toàn không thể sánh bằng nhà của sư đệ được.
Tiểu Vũ có chút hâm mộ.
Nhớ đến lúc ở Dao Trì.
Khái niệm đầu tiên của Giang Lan là phải phơi gió phơi nắng.
Nếu trời mưa thì làm sao tránh được?
Cần có trận pháp, nên kia không thể đến gần, ngay cả mắt thường cũng khó nhìn vào.
Có lẽ nước mưa cũng rất khó mà rơi xuống Dao Trì được.
- Sư tỷ có thể đưa theo loại hoa yêu thích về Dao Trì.
Giang Lan đề nghị.
Lúc này sắp chuẩn bị xong rồi.
Tuyệt Linh Trận và trận pháp vây khốn không uy hiếp được Tiểu Vũ bên hồ.
Để cho ổn thỏa, hắn thả mất phù văn nữa xuống.
- Đã thử, nhưng không thể cấy ghép được, không biết vì sao.
Tiểu Vũ vừa nghịch nước vừa nói.
Lúc Giang Lan đi ra ngoài lịch luyện nàng đã từng thử, nhưng luôn thất bại nên không nhắc đến.
- Có lẽ là do vấn đề về đất đai.
Giang Lan thuận miệng nói.
Hắn không thông thạo chuyện này cho lắm.
Cây cỏ ở Đệ Cửu Phong mọc tốt là hoàn toàn do đất đai ở đây không tệ.
Còn một phần nữa là thích ứng được khí tức U Minh.
Nên những loại hoa kia, luôn sống ở nơi linh khí nồng nặc/
Nghĩ đến đây, Giang Lan hiểu ra.
Hoa ở Đệ Cửu Phong, sao có thể sống nổi ở Dao Trì được?
Khi hắn muốn mở miệng nói rõ.
Tiểu Vũ đã vượt trước hắn, giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng.
- Vậy sư đệ có muốn xem giúp ta thử có loại hoa nào mới thích hợp không?
Câu nói rất bình thường, nhưng không tầm thường.
Ít nhất làm cho Giang Lan không có cách nào nói lời vừa nghĩ ra khỏi miệng.
Cuối cùng hắn khẽ gật đầu, không mở miệng nói rõ, cũng không từ chối. Hắn nhẹ nhàng đồng ý với Tiểu Vũ.
- Được.
- Vậy lúc nào sư đệ rảnh nhớ cho ta biết, ta dẫn đường cho sư đệ.
Giọng nói thanh thúy vang lên, trong đó có ý cười.