Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 189: Đưa sư tỷ đến nơi bí mật.

Chương Trước Chương Tiếp

Thần Hi tiên tử có chút không hiểu.

Lúc này còn có vấn đề gì?

Nàng không suy nghĩ nhiều, vươn tay, bắt đầu diễn toán chuyện liên quan đến cửa U Minh.

Nhìn xem sau này có ai dùng cửa U Minh để làm chuyện gì không?

Nhưng chỉ trong mấy hơi thở, Thần Hi tiên tử đã nhíu mày lại.

- Sư tỷ phát hiện?

Diệu Nguyệt tiên tử nói khẽ.

- Nơi này không phải cửa vào U Minh.

Mạc Chính Đông mở miệng nói.

Không ai quen thuộc cửa U Minh hơn hắn, trong nháy mắt đi đến, hắn biết đây không phải cửa U Minh.

Nhưng nếu không phải, vậy thì cửa U Minh ở đâu?

Thần Hi tiên tử cũng nhìn Diệu Nguyệt.

Diệu Nguyệt tiên tử không nói nhiều, mà đi đến cửa vào động Y Minh, cũng là cái giếng kia.

Ngón tay khẽ nhấn.

Răng rắc.

Trong nháy mắt, xung quanh có vết rách kéo dài.

Ầm!

Động U Minh vỡ tan.

Rất nhanh, bọn họ đã xuất hiện trước động U Minh thật sự.

- Được rồi, đã đến.

Diệu Nguyệt tiên tử nhìn Động U Minh phía trước, giải thích.

- Tạo nghệ trận pháp của Giang Lan tạm được, trận pháp này hắn có ý nghĩ của riêng mình, ta gặp lần đầu tiên. Đúng là không đơn giản, nhưng cũng chỉ là không đơn giản mà thôi. Điều làm ta cảm thấy ngoài ý muốn là…

Vừa nói Diệu Nguyệt tiên tử vừa nhìn về phía Mạc Chính Đông.

- Điều làm ta cảm thấy ngoài ý muốn là Giang Lan dùng Kính Hoa Thủy Nguyệt của ông chủ khách điếm. Sư huynh, ngươi lại trả cái giá gì rồi?

- Giang Lan muốn học, ta giúp hắn mua lại, cũng không có gì.

Mạc Chính Đông thuận miệng nói.

- Sư huynh có thể mua cho ta một phần không?

Diệu Nguyệt tiên tử rất chăm chú hỏi.

- Không thể.

Mạc Chính Đông trực tiếp từ chối.

Diệu Nguyệt tiên tử cũng không thèm để ý.

Thần Hi nhì Mạc Chính Đông, hơi ngạc nhiên.

- Có phải ngươi quá tốt với đồ đệ rồi không?

- Chỉ là bình thường thôi, còn phải xem bản thân hắn nữa.

Mạc Chính Đông bình tĩnh mở miệng, dừng một lúc rồi nói.

- Hắn cũng không phụ sự ủng hộ của ta.

Thần Hi tiên tử không nói thêm gì, đi về phía động U Minh.

Đi vào, nàng cảm giác được thiên cơ.

- Trận pháp che đậy thiên cơ ở đây cũng không đơn giản.

Thần Hi tiên tử nói.

Nàng không hiểu nhiều về trận pháp, nhưng nàng hiểu về thiên cơ.

Trận pháp nơi này có thể che giấu được sự diễn toán của nàng đã là rất lợi hại rồi.

Có lẽ còn lợi hại hơn nàng nghĩ cũng khó nói.

Nhưng nàng không có thời gian để thử, phải xem có người động tay động chân đến nơi này không.

Lúc này, trên người nàng có ánh sáng nhạt nở rộ.

Dường như tinh thần vạn vật đang vây quanh nàng.

Mạc Chính Đông cam chịu, hắn đang nghĩ lúc đi ra có bị trận pháp nhốt lại không?

Lúc sáng sớm.

Ba người Chu Thư giãy dụa mở mắt.

Bọn họ mở mắt ra, ngạc nhiên mơ hồ, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Ba ngườ trực tiếp nhảy dựng lên.

Sau đó bọn họ phát hiện mình không chết.

- Không, không chết? Chúng ta được cứu?

Trịnh Tích có chút hưng phấn.

- Đúng, quả nhiên còn sống, sao chúng ta có thể sống sót? Đây là đâu?

Chu Thư kích động hỏi.

Đối với bọn họ, còn sống là tốt nhất.

- Trước khi ta hôn mê nghe được lời của sư huynh.

Kim Vũ ở bên cạnh nói.

Sư huynh?

Bây giờ bọn họ mới phản ứng lại được, người có thể cứu bọn họ chỉ có mình sư huynh.

Nhìn xung quanh một vòng, đúng là người kia đang ở đây nhìn họ, điều này làm ba người giật nảy mình.

Nhìn rõ là Giang Lan, bọn họ mới cúi đầu cung kính nói.

- Cảm ơn sư huynh đã cứu mạng.

Giang Lan nhìn ba người, không nghĩ nhiều.

Lúc hắn về thì ba người này đang hấp hối.

Nhưng còn lâu mới chết được.

Dù hắn về chậm thì bảo vật mà hắn để lại cũng có thể cứu mạng bọn họ.

Không tính là thất trách.

- Không có vấn đề gì thì tiếp tục thăm dò mê cung đi.

Giọng nói bình tĩnh của Giang Lan vang lên.

Nghe không ra vui hay buồn.

Ba người không dám cãi lại.

Mà sư huynh đã ra tay cứu bọn họ, làm cho trong lòng bọn họ vững vàng hơn nhiều.

Nhưng lúc bọn họ muốn rời đi, trên không có một bóng người bay đến.

Là một tiên tử tuyệt sắc.

Giang Lan cũng nhìn lại.

Là Ngao Long Vũ.

Chỉ trong chớp mắt, Ngao Long Vũ đã đến bên người Giang Lan.

- Sư đệ đang bận sao?

Giọng nói của nàng thanh thúy êm tai, mặc dù không có ý cười, nhưng cũng không lạnh lẽo.

Dường như đối mặt với nàng là một người thân cận.

- Vừa vặn làm xong.

Giang Lan nhẹ nhàng nói.

Đúng là vừa làm xong.

Tất nhiên ba người kia cũng thấy được Ngao Long Vũ.

Chu Thư không biết, nhưng nhìn dáng vẻ là hiểu.

Đây là thần nữ.

Quả nhiên giống lời đồn, như thiên nữ giáng trần, thần nữ phải vậy.

Ba người cúi đầu hành lễ rồi yên lặng rời đi.

Không nên quấy rầy.

Có thể thấy được thần nữ là vui rồi.

Hơn nữa còn ở khoảng cách gần như vậy, đúng là làm người ta hưng phấn.

Thần nữ ở Côn Luân là một truyền thuyết, gần như không thể gặp được.

- Các ngươi nói thử thần nữ đến tìm Giang sư huynh làm gì?

Sau khi rời đi thì ba người bắt đầu thảo luận.

- Không biết, nhưng ta phát hiện thần nữ giống hệt lời đồn.

Chu Thư nhanh chóng nói.

- Thật ra sư huynh cũng rất lợi hại, chỉ là do các ngươi không biết.

Trịnh Tích giải thích một câu.

Lúc trước, nàng cũng nhờ cơ duyên của Giang Lan mới có thể trổ hết tài năng được.

Mới có thể thành tựu Kim Đan trong vòng trăm năm.

- Tu vi của thần nữ mạnh mẽ, chúng ta nói chuyện nhỏ một chút.

Kim Vũ mở miệng nhắc nhở.

Ba người không dám nhiều lời, tiếp tục đi về nơi khác.

Tìm kiếm bảo vật.

Ba người này rời đi, Ngao Long Vũ mới nhìn về phía Giang Lan, nói khẽ.

- Thêm phiền phức cho sư đệ rồi?

Khuôn mặt nàng vẫn bình tĩnh, nhìn không ra tâm tình gì.

Bản năng vẫn cao lãnh như trước.

- Không có.

Giang Lan lắc đầu, tiếp tục nói.

- Sư tỷ đến là vì phát hiện manh mối gì sao?

Ngao Long Vũ lúc này có thể nói là hoàn mỹ nhất.

Khác với sự đáng yêu của Tiểu Vũ, Ngao Long Vũ bây giờ ngoài khuôn mặt cao lãnh ra, không tìm ra tì vết nào.

Lần đầu đến gần nàng, cũng phải thất thần trong nháy mắt.

Bây giờ không đến nỗi bị ảnh hưởng.

- Đúng là có phát hiện, nhưng bây giờ không còn nữa.

Ngao Long Vũ nói.

Đúng là không còn gì nữa.

Điều phải đề phòng duy nhất là người thần bí kia.

Nhưng chỉ cần không tự mình trêu chọc hắn, sẽ không sao.

- Xung quanh đây có chỗ nào trống trải không?

Ngao Long Vũ hỏi Giang Lan.

Đường nơi đây nhỏ hẹp, không có chỗ để ngồi.

- Sư tỷ đi theo ta.

Giang Lan đi phía trước dẫn đường.

Đối với Giang Lan, Ngao Long Vũ không hỏi nhiều, nàng chỉ đi theo hắn thôi.

Một lúc sau, Giang Lan dẫn Ngao Long Vũ đến bên hồ.

- Hồ?

Ngao Long Vũ có cảm giác ngoài ý muốn.

Trong mê cung này có hồ?

Đây là điều mà nàng không ngờ được.

- Nếu tạo nghệ trận pháp không đủ thì không vào được, cũng không phát hiện ra.

Giang Lan nhẹ nhàng giải thích.

Đây là do hắn dùng Chân Nhãn, ngoài ý muốn phát hiện.

Nếu không thì hắn cũng không biết chỗ này.

- Sẽ không có ai đến phải không?

Ngao Long Vũ nhìn Giang Lan, nhẹ giọng hỏi.

- Đúng vậy.

Giang Lan khẽ gật đầu.

- Với tạo nghệ trận pháp của sư đệ, rất khó phát hiện nơi này sao?

Ngao Long Vũ lại hỏi.

- Cơ duyên xảo hợp.

Giang Lan cảm giác Ngao sư tỷ muốn làm gì đó, nếu không thì không đến mức nàng liên tục hỏi vấn đề này rồi.

Không có Chân Nhãn, có lẽ hắn không phát hiện ra được.

Dù có cơ duyên xảo hợp, muốn đi vào cũng không dễ dàng.

Trong mê cung này, có thể có người có tạo nghệ trận pháp cao hơn hắn.

Nhưng người có Chân Nhãn thì không một ai.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)