Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 188: Sư phụ mất thể diện

Chương Trước Chương Tiếp

- Không có tác dụng.

Chu Thư thử rất nhiều cách, nhưng không có tác dụng gì với cát lún.

Trong tình huống không thể dùng tu vi, bọn họ chỉ có thể dùng cơ thể đối kháng.

Tất nhiên cát lún bình thường không thể nào làm gì được bọn họ, nhưng cát lún nơi này như động không đáy, lại là khắc tinh nên bọn họ không có cách nào.

Cho đến khi bị cát vùi lấp.

Trở thành chất dinh dưỡng của cây.

- Nằm xuống, có thể giảm tốc độ bị lún.

Trịnh Tích thử nói.

Bọn họ dùng pháp bảo cũng không có bất kỳ tác dụng nào.

Đây là đường chết.

- Thật sự có hiệu quả sao?

Kim Vũ hơi do dự.

- Để ta thử trước.

Nói xong Trinh Tích nằm xuống phía sau.

- Hình như có chút tác dụng.

Chu Thư nhìn xong cũng nằm theo.

Kim Vũ do dự một chút rồi cũng nằm xuống, hắn sợ lần này nằm xuống thì vĩnh viễn không đứng dậy nổi.

Như vậy thật uất ức.

Nhưng nếu có thể kiên trì lâu hơn một chút cũng tốt.

Tốt xấu gì cũng có thể sống thêm một thời gian.

Càng lâu thì càng có khả năng hơn.

- Từ lúc bé ta nghe người trong thôn nói đến cách này, không ngờ cũng có hiệu quả.

Trịnh Tích cảm thấy may mắn.

Nhưng rất nhanh nàng lại cảm thấy uể oải.

Hôm nay phải chết.

Chu Thư mở miệng xin lỗi.

- Là ta hại các ngươi, nếu không phải vì ta tự ý làm loạn, sư huynh cũng không đến mức làm khó chúng ta.

- Hay là thử cầu cứu xem?

Kim Vũ đề nghị.

Bây giờ bọn họ chỉ còn nửa người bên ngoài, nói cách khác, không cầu cứu sẽ chết.

- Ta làm cho.

Chu Thư lập tức nói.

- Chuyện này do ta gây ra, một mình ta gánh chịu.

Sau đó, Chu Thư hét to với bầu trời.

- Sư huynh cứu mạng.

Là ta…

Chu Thư do dự một chút, cuối cùng không xin lỗi.

- Ta không thể xin lỗi.

Chu Thư lập tức nói, vì không muốn bị hiểu lầm, hắn lại bổ sung một câu.

- Nếu ta xin lỗi, thì có nghĩa là chúng ta cảm thấy sư huynh đang làm khó chúng ta. Điều này có cảm giác đang đắc tội sư huynh.

- Vậy làm sao bây giờ?

Kim Vũ hỏi.

Xin lỗi cũng không thể nói, bọn họ có thể làm sao đây?

- Nếu như sư huynh đang chờ chúng ta nhận lỗi thì sao?

Trịnh Tích hỏi.

Câu này làm khó ba người.

Trong lúc bọn hắn không còn cách nào, bỗng nhiên Kim Vũ nói.

- Có lúc xin lỗi không cần phải mở miệng.

Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Chu Thư thử nói.

- Các ngươi kêu cứu mạng, ta quỳ bái xin lỗi.

Mặc dù không quỳ được, nhưng vẫn có thể cúi đầu.

Trịnh Tích do dự một chút, sau đó gật đầu.

Đây là biện pháp duy nhất.

Sau đó tiếng kêu cứu mạng bên tai không dứt.

Chu Thư cũng liên tục cúi người hành lễ, như đang xin lỗi.

Nhưng bọn họ chờ rất lâu cũng không chờ được Giang Lan.

Lúc này, sức lực của cả ba người đều bị cát chảy hấp thu.

Đến lúc này, bọn họ bất lực ngã xuống cát, cát bao phủ đến ngực.

Có lẽ không lâu sau thì sẽ hoàn toàn chết đi.

- Sư huynh, chúng ta sai, đến cứu chúng ta đi.

Chu Thư vô lực mở miệng.

Nhưng không phát ra được thanh âm nào.

Không còn sức nữa.

Trịnh Tích cũng há to miệng, không cách nào phát ra âm thanh.

Kim Vũ cảm giác mình sắp chết.

Bọn họ rất tuyệt vọng.

Đã đến lúc này rồi, sư huynh vẫn không đến cứu bọn họ sao?

Vậy phải làm sao?

Phải chết.

Dù sao cũng là đồng môn.

Kim Vũ cảm giác ý thức mình bắt đầu mơ hồ, đám người Chu Thư đã hấp hối.

Ngay khi bọn hắn sắp hôn mê, một giọng nói bình tĩnh xông vào trong tai của hắn.

O

- Một trận pháp cát chảy bình thường cũng không phá nổi sao?

Ý thức mơ hồ, Kim Vũ cảm giác có người đến gần bọn họ.

Chu Thư và Trịnh Tích cũng cảm giác được.

Nhưng bọn họ không mở mắt ra nổi, cũng không thể suy nghĩ nhiều.

Nhưng trực giác nói cho bọn hắn, có khả năng bọn họ đã được cứu.

Giang Lan lắc đầu nhìn ba người.

Lúc quay về, phát hiện khí tức của ba người trở nên yếu ớt.

Hắn đặc biệt đến xem xét tình hình.

Nhìn thấy ba người đang hấp hối, bị nhốt trong trận pháp cát lún.

Trận pháp rất bình thường.

Hắn nhớ Kim Vũ và Trịnh Tích là người Đệ Ngũ Phong, sao tạo nghệ trận pháp của bọn họ lại kém như vậy?

Lắc đầu, Giang Lan cứu ba người bọn họ ra, đặt ở bãi đất trống an toàn.

Sau khi Mặc Dương bị hắn giết, nơi này đã khôi phục bình thường, không có nhiều thứ công kích nữa.

Thay đổi không nhiều, nhưng an toàn hơn trước.

Chí ít đối với ba người này như vậy.

Ánh sáng lóe lên, Giang Lan dùng Trì Dũ Thuật, thuận tiện chữa trị trận pháp xung quanh.

Để ba người này khôi phục nhanh hơn một chút.

Nếu vừa bắt đầu đã cho ba người nằm chết dí ở bí cảnh đến kết thúc thì là do hắn vô trách nhiệm.

- Tiểu Vũ sắp đến đây.

Lúc đang dùng thuật pháp, Giang Lan nhìn về phía sau.

Tốc độ của hắn nhanh hơn Tiểu Vũ rất nhiều, nhưng nếu không có trận pháp cản đường, Tiểu Vũ đã đến từ lâu cũng không phải chuyện bất ngờ.

Nửa đường, hắn còn thuận tiện đánh dấu.

Quà tặng không có gì bất ngờ quá lớn.

【 Đánh dấu thành công, chúc mừng kí chủ nhận được quà tặng Mạch Lạc Đại Đạo, Tiên Huyết Đan.】

【 Tiên Huyết Đan: Nhiệt huyết sôi trào, huyết mạch như lửa, đốt người hộ thần, thành Chân Tiên Thể. 】

Nhớ lại một chút, Giang Lan đã biết đây là một viên đan dược có thể làm hắn nhanh chóng đi vào Chân Tiên.

Nếu dựa theo bình thường, phải chờ đến Nhân Tiên viên mãn mới có thể dùng.

- Xem ra không lâu sau, thì có thể đi vào Chân Tiên, đối mặt với cửa U Minh bạo phát cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Không có thiên địa tạo hoá, nhưng có Tiên Huyết Đan, cũng đầy đủ.

Đều là đồ vật giúp hắn lên cấp.

Việc cần thiết là đi vào Nhân Tiên viên mãn.

Khoảng cách đến cửa U Minh bạo phát, còn sáu đến mười năm nữa.

Có lẽ đủ rồi.

Đệ Cửu Phong trước động U Minh.

Mạc Chính Đông đứng trên bụi cỏ, nhìn về phía trước.

Sắc mặt có chút mỏi mệt.

- Sư huynh, hai ngày rồi.

Lúc nào mới phá trận?

Diệu Nguyệt tiên tử ở phía sau nhẹ giọng hỏi.

Nàng vui vẻ quan sát, không có ý ra tay.

Thần Hi tiên tử lạnh nhạt mà chống đỡ.

- Ngươi chắc chắn ngươi là sư phụ, Giang Lan là đồ đệ?

- Ta đã xem hiểu đại khái.

Mạc Chính Đông nghiêm mặt nói.

Diệu Nguyệt tiên tử mỉm cười.

Thần Hi tiên tử nhìn Diệu Nguyệt tiên tử một chút.

Chỉ là ánh mắt này đã bị Diệu Nguyệt tiên tử bắt được.

- Sư tỷ thấy thế nào?

Diệu Nguyệt tiên tử quay đầu nhìn Thần Hi tiên tử, nói.

Thần Hi tiên tử lắc đầu, sau đó tò mò nói.

- Sư muội cảm thấy trận pháp này như thế nào?

- Không tầm thường.

Diệu Nguyệt tiên tử bình tĩnh nói.

- Đánh giá cao như vậy?

- Là sự thật, không tin, sư tỷ có thể thử một chút.

Một lúc sau.

Bọn họ vẫn đứng trên bụi cỏ, mặc dù thấy được động U Minh, nhưng chỉ có thể nhìn, không thể đến gần.

- Ta thử một chút.

Thần Hi tiên tử mở miệng nói.

Nàng cảm giác trận pháp cũng không mạnh như vậy.

Loại trận pháp này, nàng có thể nhìn thấu, Diệu Nguyệt nói quá lên rồi.

Thần Hi tiên tử muốn ra tay, Mạc Chính Đông thì lùi về phía sau.

Không cậy mạnh.

Đệ tử của hắn làm hắn bêu xấu.

Lúc này, y phục của Thần Hi tỏa sáng, một vết ánh sáng trên người kéo dài, đi thẳng đến động U Minh.

- Đi thôi.

Thần Hi tiên tử mở miệng nói.

Tất nhiên Mạc Chính Đông và Diệu Nguyệt đi theo phía sau Thần Hi tiên tử.

Không lâu sau, bọn họ đi đến động U Minh.

Khí tức U Minh vọt lên, nhưng không có tác dụng gì với bọn họ.

- Đây là không tầm thường mà sư muội nói?

Thần Hi tiên tử nhìn Diệu Nguyệt tiên tử, hỏi.

Mạc Chính Đông là gà mờ trong trận pháp, nàng nhìn cũng chẳng nhìn.

- Sư tỷ có thể thử tính toán cửa U Minh.

Diệu Nguyệt tiên tử mỉm cười nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)