Tích!
Tích!
Máu tươi nhỏ giọt, hội tụ từ một chút, tiếng nhỏ thanh thúy trong hoàn cảnh im ắng này lộ ra sự chói tai.
Mặc Dương lùi về sau một khoảng cách.
Hắn túm chặt cánh tay bị vặn xuống, sắc mặt dữ tợn.
Ngoài trừ tiếng kêu lúc đầu, sau đó hắn không hề rên lên một tiếng, sự đau đớn trên cánh tay bị hắn trực tiếp ép xuống.
Thật ra hắn là Nguyên Thần hậu kỳ, gãy một cánh tay cũng không khó chịu đựng đến vậy.
Điều hắn không thể chấp nhận được chính là thực lực của người này.
Dù nhìn thế nào cũng chỉ là một Nguyên Thần sơ kỳ.
Nhưng Giang Lan lấy đâu ra thực lực để nghiền nát cánh tay của hắn?
Còn khuôn mặt bình tĩnh hỏi cánh tay hắn còn tê không?
- Xem ra sư đệ thường xuyên làm loại chuyện này.
Mặc Dương cười gượng, cố gắng làm cho bản thân có khí độ.
Như vậy hắn sẽ tỉnh táo hơn.
Giang Lan quay đầu nhìn trận pháp đang phát sáng bên cạnh, lạnh lùng mở miệng.
- Cánh tay kia của sư huynh cũng tê?
Câu nói này truyền đến trong tai Mặc Dương, nụ cười trên mặt hắn đông cứng trong nháy mắt.
Mặc Dương vô thức đưa cánh tay ra sau lưng, mà ánh sáng trận pháp cũng theo đó ảm đạm xuống.
Hắn cảm giác bản thân đã rơi vào tay đối phương.
Sự ưu việt lúc đầu đã bị đánh tan hầu như không còn.
Là tan tác về khí thế.
Hắn phát hiện Giang Lan không giống với trong suy nghĩ của mình, nói cách khác thì rất khác so với mọi người nhận biết.
Có chút tàn nhẫn.
- Sư đệ muốn hỏi cái gì?
Mặc Dương nuốt nước miếng một cái, mở miệng hỏi.
Hắn đang nghĩ biện pháp chạy khỏi nơi này.
Đối phương đang thử trốn, Giang Lan thấy được, hắn cảnh giác, nhưng không mở miệng nhắc nhở đối phương.
Vì hắn cần muốn biết thêm nhiều điều từ Mặc Dương.
Liên quan đến cửa vào U Minh.
- Các ngươi muốn làm gì với cửa U Minh?
Giang Lan mở miệng.
- Nói xong thì sư đệ sẽ buông tha cho ta sao?
Mặc Dương nhìn Giang Lan hỏi.
Giang Lan nhìn lại, trong mắt hắn không hề có chút tình cảm nào.
Dường như lúc nào cũng có thể làm cho người trước mặt biến mất.
Sau khi cảm nhận được áp lực cực lớn, Mặc Dương mở miệng nói.
- Là Yêu Tộc muốn nhắm vào Côn Luân.
- Vì sao?
Giang Lan hỏi.
- Sư đệ cảm thấy một Nguyên Thần nho nhỏ như ta có thể biết được cụ thể sao?
Mặc Dương nhìn Giang Lan, nói nhỏ như đang cầu xin.
- Ta chỉ nghe theo lệnh làm việc, sư đệ có thể tha cho ta không?
Đối mặt với việc Mặc Dương cầu xin tha thứ, Giang Lan trầm mặc như đang suy nghĩ.
Nhưng rất nhanh, giọng nói của Giang Lan vang lên.
- Nếu ta muốn gia nhập thì cần tìm ai?
Chủ đề bất thình lình thay đổi làm cho Mặc Dương đang xin tha phải sững sờ.
- Tìm…
Vừa mở miệng, hắn trực tiếp ngừng lại, thuận tiện sửa miệng.
- Vậy phải xem tình huống của sư đệ thế nào, ví dụ như sư đệ có tu vi gì?
- Phản Hư viên mãn.
Giang Lan tùy tiện nói.
Nghe được lời này, Mặc Dương mở to hai mắt nhìn, cảm giác đầu tiên là đối phương nói láo.
Hắn đã từng điều tra về Giang Lan, hai trăm năm, nhiều nhất là hai trăm mười năm.
Thiên tài thế nào mới tu luyện đến Phản Hư viên mãn chứ?
Thiên tài Nhân Tộc mạnh nhất cũng không đến trình độ này, một Giang Lan thì có tài đức gì?
- Nói ra thì sư đệ sẽ giết ta sao?
Mặc Dương hỏi.
- Ta sẽ cho ngươi cơ hội chạy trốn.
Giang Lan bình tĩnh nói.
- Chạy khỏi vùng đất trống này?
- Có thể!
Nghe được Giang Lan đồng ý, Mặc Dương cắn răng nói.
- Ta không biết phải tìm ai, nhưng bọn họ muốn chủ động tấn công Đệ Cửu Phong. Hình như tìm được pháp bảo có thể rung chuyển cửa vào U Minh vĩnh viễn. Đến lúc đó cường giả U Minh đi ra, Côn Luân sẽ loạn thành một bầy. Những thế lực có thù với Côn Luân sẽ tấn công đến. Ta chỉ biết như vậy.
Giang Lan trầm mặc, mặc dù biết đại khái, nhưng không có điểm cụ thể nào.
Hắn muốn nguy hiểm biến mất, nhưng không tìm thấy kẻ địch cụ thể.
Rõ ràng Yêu Tộc đang đánh nhau với Long Tộc, vậy mà còn chạy đến đắc tội Côn Luân.
Bọn họ muốn làm gì?
Làm cho người khác cảm thấy không bình thường.
Nhìn thấy Giang Lan không trả lời, như đang suy nghĩ.
Mặc Dương không do dự chút nào, chạy về bên ngoài, lúc này trận pháp cũng được mở ra, nhốt Giang Lan vào bên trong.
Nhìn thấy người chạy trốn, Giang Lan giống như mới giật mình tỉnh lại.
Mà Mặc Dương thì cười nhìn Giang Lan, nói.
- Sư đệ, sư huynh sẽ dạy ngươi một bài học, kẻ địch dù sao cũng là địch, nhân từ với kẻ địch chính là tàn độc với bản thân. Hôm nay ngươi không giết ta, chính là sai lầm lớn nhất của ngươi. Dù ngươi là Phản Hư viên mãn thật, cũng không thể giữ ta lại được. Hơn nữa, khả năng ngươi không phải là Phản Hư viên mãn rất lớn.
Nói xong, Mặc Dương muốn nhanh chóng rời đi, lỡ may đối phương là Phản Hư viên mãn thật, thì thời gian cho hắn trốn đi không nhiều lắm.
Nhưng lời của hắn sẽ làm Giang Lan bực bội hơn, phía trong có trận pháp thì hắn càng có cơ hội chạy thoát hơn.
Nhưng lúc này, Mặc Dương nghe được một tiếng răng rắc.
Giống như thứ gì đó bị phá nát,
Hắn muốn quay đầu nhìn theo bản năng.
Nhưng nghênh đón hắn là một bàn tay lớn, và một câu cuối cùng.
- Ngươi nói đúng, ta không phải Phản Hư viên mãn.
- Ngươi…
Mặc Dương hoảng sợ nhìn Giang Lan.
Không phải Phản Hư viên mãn, vì sao có thể trực tiếp phá vỡ trận pháp của hắn?
Mà lại là trong nháy mắt, hoàn toàn không cho hắn thời gian phản ứng.
Đây là điều mà Phản Hư trung kỳ, hậu kỳ, có thể làm được sao?
Hay là do
pháp của hắn sai lầm?
Mặc Dương bắt đầu hoài nghi bản thân, nhưng rất nhanh, hắn nghe được một đáp án càng khó tin hơn.
- Bởi vì ta đã thành tiên.
Lúc này bàn tay rơi vào trên người Mặc Dương.
- Tiên? Hai trăm năm thành tiên? Ngươi là quái vật sao?
Ầm!
Mặc Dương trực tiếp hóa thành sương máu.
Hắn vận dụng lực lượng mạnh nhất để phản kháng, nhưng không có bất kỳ tác dụng nào.
Đối phương thật là Tiên.
Hắn không thể nào nghĩ ra được, một người vốn nên yếu hơn hắn, sao lại biến thành một tồn tại mà hắn không thể với đến được chứ?
Tất cả những hạt giống nghi ngờ đều không có tác dụng với người này.
Hai trăm năm thành tiên.
Nhân tộc, từ cổ kim cũng không có.
Mặc Dương chết rồi, Giang Lan cũng không rung động chút nào.
Ngược lại để ý đến cửa U Minh hơn, Yêu tộc muốn ra tay, có lẽ là vào lần bạo phát tiếp theo.
Còn vài năm nữa.
- Trăm năm trước bọn họ đã muốn ra tay, là vì thất bại, hay là chưa ra tay?
Hắn cũng không biết, cũng chưa nghe nói qua.
Nhưng làm thêm trận pháp cho Đệ Cửu Phong là không sai.
Mà hắn cũng phải cố gắng trước lúc bạo phát đi vào Chân Tiên, kém nhất cũng phải là Nhân Tiên viên mãn.
Có dự định, hắn mở ra Nhất Diệp Chướng Mục đi về phía đại thụ trước đó.
Đi qua đánh dấu một chút.
Sau đó chạy trở về.
Với tạo nghệ trận pháp của Tiểu Vũ, lúc hắn quay về thì nàng còn chưa đến được.
Nhưng không thể quá muộn, phải đủ thời gian, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Tốt nhất là khi Tiểu Vũ mới đến nửa đường, hắn đã ở vị trí bình thường rồi.
Ba người Trịnh Tích bây giờ đang bị cát chảy nhốt lại, mà đây không phải là cát lún bình thường.
Là loại cát có thể kiềm chế tu vi.
Bọn họ đến nơi này, mỗi người đều lấy được một bảo vật khá quan trọng.
Nhưng lấy xong rồi thì bị nhốt lại ở đây.
- Nghĩ cách đi.
Kim Vũ mở miệng nói.
Trên người hắn có một số vết thương, cũng vì lúc đến đây gặp nguy hiểm.
Rất nhiều nguy hiểm là do hắn chống lại.
Nhưng hắn không có cách nào.
- Ta đang suy nghĩ.
- Ta cũng đang nghĩ, nhưng không dám đi lung tung, càng đi thì sẽ lún vào càng sâu.
Bọn họ suy nghĩ thật lâu, nhưng không có cách nào, ngoại trừ có người bên ngoài kéo bọn họ lên.
- Các ngươi nói sư huynh sẽ ra tay cứu chúng ta sao?
Bỗng nhiên Trịnh Tích hỏi.
Nghe được lời này, Chu Thư và Kim Vũ đều có chút đắng chát.
Đúng thật là muốn chết.