Trên mê cung, Giang Lan giẫm lên nhánh cây, từng bước đi về phía trước.
Như vậy thì có thể nhìn rõ ràng hơn.
Mà cũng có thể phát hiện được bên dưới có người khả nghi không?
Mục tiêu bây giờ của hắn là bản thể của khôi lỗi, vị trí không xa, nhanh chóng đến gần rồi.
Lợi dụng hai khôi lỗi mới có thể xác định được vị trí rõ ràng.
- Hình như ta hơi yếu.
Trong lòng Giang Lan hiện lên suy nghĩ này.
Vốn dĩ hắn muốn muộn mấy ngày mới thành Tiên, tích lũy một thời gian, nhưng bây giờ không muốn đè ép nữa.
Ít nhất giống thiên tài bình thường đi vào Nhân Tiên.
Dù hắn chỉ lên giai theo tốc độ của thiên tài bình thường vẫn bị lên án như thường.
Nhưng đó chính là cực hạn.
Nếu nhanh hơn nữa thì dễ bị chú ý, không có chỗ tốt với hắn.
Giang Lan cũng nghe được câu cuối cùng của Tiểu Vũ.
Cảm giác quá khích thì không có, nhưng cuối cùng lại làm hắn xúc động.
Mặc kệ vì lý do gì mà đối phương nói câu này, hắn cũng không thể xem như không nghe.
Tấm lòng của Tiểu Vũ, hắn phải đáp lại, mà không phải tùy ý mặc kệ, tiêu tan.
- Dựa vào cảnh giới bình thường, qua bốn trăm năm sau, có lẽ sẽ có thể thành Tiên, đến lúc đó sẽ thành hôn với nàng, đây cũng là một việc phiền phức.
- Nhưng nếu đã thành hôn, có nghĩa là mọi kết quả đã định, những người vì quan hệ thông gia mà nhắm vào ta sẽ từ bỏ. Cũng không phải là không có chỗ tốt.
Nhưng hắn nghĩ đến một phiền toái khác.
Độ kiếp phải làm sao bây giờ?
- …!
Nhìn đến nhìn lui thì vẫn phải xuống núi lịch luyện một lần nữa, sau đó giả vờ như đã độ kiếp bên ngoài.
- Còn bốn trăm năm nữa, không cần gấp.
Trên kế hoạch là bốn trăm năm, nhưng nếu có nguyên nhân gì thì có thể kéo dài đến năm trăm năm cũng chưa biết.
Năm trăm năm sau, không biết hắn đã là tu vi gì?
Nhưng muốn vô địch ở Côn Luân, có chút khó.
Mục tiêu đầu tiên là phải nhìn thấu tu vi của sư phụ đã.
Sau đó vượt qua sư phụ.
Cuối cùng là siêu việt chưởng giáo mạnh nhất.
Nghĩ đến đây thì đã không sai biệt nhiều.
Giang Lan không đứng trên cao nhìn xuống suy nghĩ nữa, bởi vì đã đến.
Hắn đi xuống mặt đất, nhìn bốn phía xung quanh.
Có người mượn dùng trận pháo xung quanh, đây là một cao thủ, có chút khó giải quyết.
- Hử?
Bỗng nhiên trận pháp rung động.
Hắn nhảy lên nhánh cây, nhìn xuống.
- Trận pháp ta để lại bị xúc động, là Tiểu Vũ?
Trong tình huống bình thường, sẽ không ai đi con đường trên mê cung, ngoài Tiểu Vũ.
Để lại trận pháp là để đề phòng trước, đề phòng có người tìm ba người kia gây sự.
Bình thường muốn đi qua mê cung không dễ dàng, nên chỉ cần đề phòng trên không trung thì có thể bảo vệ được ba vị kia.
Không ngờ sư tỷ bỗng nhiên chạy đến.
- Có lẽ vì con khôi lỗi kia.
Có người nhắm vào Tiểu Vũ, tất nhiên vị hôn phu của nàng là hắn cũng bị nhắm đến.
Chỉ suy nghĩ một chút, trong nháy mắt Giang Lan trực tiếp đi về phía trước.
Giải quyết xong người này thì có thể quay về, yên tâm chờ bí cảnh kết thúc.
Tạo nghệ trận pháp của Tiểu Vũ kém hơn hắn, nhưng trận pháp mà hắn để lại cũng không khó, không biết có thể ngăn được bao lâu?
Vì lý do an toàn, không thể để lại quá nhiều.
Quả nhiên, có vị hôn thê phiền toái hơn bình thường một chút.
Chưa nói đến việc không thích, trước mắt còn có thể tiếp nhận.
Cây cối vây quanh một chỗ đất trống.
Trên bãi đất vàng.
Mặc Dương ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay đang nặn người bùn, lúc hắn sắp làm xong, đầu mi giãn ra nay nhăn lại.
Ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
- Hai người chết rồi, một là phía Giang Lan, một là nơi cố ý lộ ra. Giang Lan che giấu thực lực?
Hắn hơi ngạc nhiên bên phía Giang Lan, nhưng lại không có cảm giác ngoài ý muốn bên Dự Mạch.
Ngao Long Vũ ra tay, chết người là chuyện đương nhiên.
Nhưng ngay vừa rồi, hắn có cảm giác bản thân đã bị để mắt đến.
- Muốn đổi vị trí không? Nhưng xung quanh cũng không có chỗ nào thuận tiện cả.
Nơi này là mê cung, hắn có thể mượn dùng lực lượng của một số trận pháp, nhưng nếu đi ra bên ngoài, hắn cũng chỉ là một thành viên bình thường đi vào mê cung mà thôi.
Cuối cùng đi được đến đâu cũng là một điều ẩn số.
- Nếu rời đi ngược lại sẽ đưa bản thân vào chỗ khó, thiếu đi át chủ bài.
Vị trí quen thuộc, địa bàn của mình, có thể tăng chiến lực lên một trình độ nhất định.
Cho dù là Ngao Long Vũ, hắn cũng có lòng tin nhốt đối phương ở chỗ này, sau đó bản thân rời khỏi.
Giết Ngao Long Vũ rất khó khăn.
Nhưng chỉ cần để lại chút hạt giống nghi ngờ là đủ.
Chuyến đi này, bọn họ không có ý định giết người.
Cũng không giết được.
Ngao Long Vũ quá mạnh, bọn họ không có cách nào động đến.
Giang Lan không mạnh, nhưng bọn họ cũng không mạnh hơn hắn bao nhiêu.
Trừ phi hắn tự mình ra tay.
Đồng thời, Ngao Long Vũ mạnh nhất cũng không làm gì được hắn, hắn không cần phải quan tâm đến những người khác.
- Giang Lan có thiên phú không cao, biểu hiện cũng quá bình thường, có khả năng lôi kéo được rất cao. Chỉ cần thành công thì sẽ là đòn sát thủ lớn nhất đối với cửa vào U Minh.
Mặc Dương nhỏ giọng tự nói.
Lúc này, hắn cầm người bùn trong tay, giống như đang nói chuyện với nó.
- Nếu thất bại thì sao?
Bỗng nhiên có giọng nói phía trước vang lên.
Giọng nói xuất hiện đột ngột, không báo trước.
Như được sinh ra từ trống rỗng. .
Trong lòng Mặc Dương căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn.
Thấy một thanh niên đang đứng.
Khuôn mặt bình tĩnh trong chớp mắt có chút hoảng hốt, đồng tử vì ngạc nhiên mà co vào.
- Sư đệ?
Mặc Dương mở miệng cười.
- Sư đệ cũng ở gần đây sao?
Người đến đây tất nhiên là Giang Lan.
Ngay khi hắn muốn dùng một quyền đánh chết đối phương, lại nghe đến cửa vào U Minh, điều này làm cho Giang Lan hiểu ra mọi chuyện.
Cửa vào U Minh là nơi ở của hắn, nói là người bảo vệ thì chưa đủ.
Hắn chỉ là Nhân Tiên hậu kỳ, dù nhiều hay ít cũng có loại thực lực này.
Mà có người có ý với cửa U Minh, tương đương với uy hiếp tiềm ẩn.
Ý nghĩ đầu tiên của hắn là tìm ra người này, sau đó nhìn tình huống có nên ra tay hay không?
Nếu thực lực không đủ, vậy thì yên tâm bế quan, đợi đủ rồi ra tay, có một số việc không gấp gáp được, không phải nhằm vào hắn, thì có đầy đủ thời gian giảm xóc.
Sư phụ cũng là hậu thuẫn của hắn.
Nhưng nếu có thể biết được ý nghĩ của đối phương, thì thuận tiện hơn không ít, đến lúc đó cũng có phương hướng trước.
Vì vậy, hắn cho người kia sống thêm một chút thời gian.
Vì nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn đã chuẩn bị pháp bảo ở gần đây rồi, đảm bảo đối phương không chạy được.
Tu vi Nguyên Thần hậu kỳ rất mạnh.
Không loại trừ việc đối phương có thần thông.
Nên hắn phải chuẩn bị không thể thiếu, càng không thể xem thường đối phương.
- Muốn hỏi sư huynh một vài vấn đề, không biết sư huynh có thể có rảnh để trả lời hay không?
Thấy đối phương khách khí, hắn cũng khách khí lại.
- Sư đệ cứ hỏi, nhưng ta cũng có vài vấn đề, mong lát nữa sư đệ sẽ trả lời giúp ta.
Mặc Dương nở nụ cười ôn hòa nói.
Hắn vừa dứt lời đã đứng dậy, thả người bùn trong tay xuống.
Ngón tay trong bóng tối khẽ nhúc nhích.
Trận pháp xung quanh chậm rãi khởi động, dường như không muốn người khác phát hiện.
- Muốn hỏi sư huynh, sư huynh muốn gì ở cửa U Minh?
Giang Lan nhẹ giọng hỏi.
- Cái này phải nói rất dài dòng.
Trong mắt Mặc Dương lóe lên một vệt ánh sáng.
Nhưng hắn vẫn mỉm cười như trước.
Vẻ mặt ôn hoà.
- Vậy thì mời sư huynh nói ngắn gọn.
Giang Lan bình tĩnh nói.
- Ừm, cũng không phải không được.
Mặc Dương mở trận pháp ra, hoàn toàn yên tâm.
Hắn giật giật tay, có chút lười biếng nói.
- Cánh tay này của sư huynh hơi tê, sư đệ…
Vừa dứt lời, Mặc Dương đã phát hiện Giang Lan trực tiếp xuất hiện ở trước mặt hắn.
Sau đó hắn nhìn thấy bàn tay của Giang Lan đặt trên cánh tay hắn.
Giây phút này, trong lòng của hắn hoảng hốt, nhưng không đợi hắn suy nghĩ nhiều, hắn đã nghe một tiếng răng rắc.
Một giây sau, hắn tận mắt nhìn thấy cánh tay mình bị vặn gãy.
Máu tươi chảy ròng.
Sau đó giọng nói bình tĩnh của Giang Lan vang lên.
Giống như hỏi thăm bình thường.
- Sư huynh, cánh tay còn tê không?
- A a a!
Đau nhức kịch liệt đánh đến.