Người áo đen đang thả người gỗ trước mặt này chắc chắn có vấn đề.
Ngao Long Vũ biết rõ ràng đối phương có vấn đề, nhưng lại không tìm ra lý do để ra tay.
Lời nói của đối phương làm nàng muốn đánh người, nhưng không thể ra tay được.
Nhưng nhắc đến hôn sự của nàng, làm cho chân mày Ngao Long Vũ nhíu lại.
- Ngươi muốn nói cái gì?
Giọng nói có chút lạnh lẽo.
Lạnh lùng hơn trước đó.
- Ta chỉ tò mò, có phải sư tỷ cũng không cam lòng phải không? Không cam lòng, thật ra cũng có thể thay đổi. Ví dụ như tìm một người ưu tú hơn. Nên nhớ, sư tỷ là thần nữ Dao Trì. Đối với Côn Luân mà nói, sự quan trọng không cần nói cũng biết, chỉ cần ngươi dùng cái chết uy hiếp, đổi một sư đệ, sư huynh mà mình thích là được. Có gì không thể? Côn Luân sẽ để cho ngươi chết hay sao? Địa vị của sư tỷ rất cao đấy.
Dự Mạch mỉm cười nói với Ngao Long Vũ.
- Mà Giang Lan Đệ Cửu Phong, có lẽ sư tỷ cũng nghe được không ít sự tích liên quan đến hắn. Bị người khác nói xấu cũng không dám đáp lời, trốn ở Đệ Cửu Phong không dám xuống núi. Cái gì mà tính cách tốt, chỉ là kẻ tham sống sợ chết thôi, nhát gan sợ phiền phức. Còn nói cái gì mà tâm cảnh bình thản, không quan tâm đến sự chửi bới của kẻ khác, chỉ là một kẻ yếu ớt giận mà không dám nói thôi!
- Nói xong chưa?
Giọng nói của Ngao Long Vũ không lạnh lùng nữa.
Giống như tùy ý mở miệng.
- Vì sao sư tỷ phải nhẫn nhục chịu đựng chứ? Hôn nhân là chuyện cả đời.
Dự Mạch hoàn toàn không thèm để ý đến giọng điệu của Tiểu Vũ đã thay đổi, tiếp tục nói.
- Công chúa Long Tộc, thần nữ Dao Trì, là ánh trăng sáng lóa. Mà Giang Lan Đệ Cửu Phong chỉ là một con đom đóm nhỏ. Trong mắt sư tỷ, nói Giang Lan là phế vật cũng không xứng. Sư tỷ nên nghĩ đến tương lai, đến lúc đó sư tỷ đã thành tựu Chân Tiên, mà phu quân vẫn phải cố gắng ở Phản Hư. Loại người này làm sao xứng với sư tỷ được? Mà Giang Lan chỉ là thứ nhỏ yếu hèn mọn mà mọi người xem thường. Giữa hắn và sư tỷ chênh lệch quá lớn, nếu như sư tỷ thật sự muốn tốt cho hắn, thì nên đừng đồng ý kết hôn với hắn. Không phải vậy sao? Sư tỷ đang hại mình hại người đấy. Giữa thiên tài và phế vật không có tiếng nói chung. Long Tộc vốn rất cao quý, sao có thể chung chăn gối với nhân loại ti tiện được. Sư tỷ thấy làm trò cười cho thiên hạ…
Keng!
Ngay khi Dự Mạch muốn mở miệng hỏi thăm Ngao Long Vũ.
Bỗng nhiên thấy được một ánh kiếm, sau đó kiếm quang xẹt qua cơ thể hắn.
Soạt.
Một cánh tay bay lên, sau đó ánh kiếm tiếp tục lóe lên.
Phù!
Tiếp tục có một cánh tay khác bay lên.
Ánh kiếm xẹt qua mặt Dư Mạch, vết thương sâu đến mức có thể thấy được cả xương cốt.
Ngao Long Vũ lùi về sau, sau đó vung kiếm lên, vô số ánh kiếm xuất hiện.
Kiếm dứt, ánh kiếm gào thét bay đi.
Phốc!
Mấy chục ánh kiếm đâm xuyên qua người Dự Mạch, máu tươi trào ra.
Nôn!
Dự Mạch quỳ một chân trên đất trong mắt có sự phẫn nộ.
- Sư tỷ, ngươi muốn tàn sát đồng môn sao?
- Ngươi từng nói, ta là thần nữ Dao Trì, địa vị cao. Dù giết ngươi thì đã làm sao?
Giọng nói lạnh như băng của Ngao Long Vũ vang lên.
- Ha ha, thần nữ thật là giỏi.
Dự Mạch dữ tợn nói.
- Không biết thần nữ có biết hay không, ta có đồng bạn, nếu lát nữa hắn biết chuyện ở đây thì chuyện thần nữ giết chết đồng môn sẽ bị truyền ra ngoài. Ngươi cảm thấy các phong chủ còn để yên cho ngươi?
- Ngươi cũng biết, ta là thần nữ, công chúa Long Tộc, rất quan trọng đối với Dao Trì. Vì vậy, dù có giết chết ngươi cũng là đang xử lý kẻ phản bội mà thôi. Đại khái là sẽ xử lý luôn cả đồng bạn ngươi.
Trong mắt Ngao Long Vũ không hề có chút tình cảm nào.
- Ha ha, động vật bò sát, thật đúng là lãnh huyết.
- Yêu tộc cũng không kém, ngay cả người của mình cũng phải dùng Khôi Lỗi Thuật.
Ngao Long Vũ biết đối phương là gian tế, nhưng trước đó không tìm ra lý do ra tay.
Sau này nàng phát hiện không cần tìm.
- Ha ha ha, xem ra ngươi đã phát hiện, nhưng ngươi thử đoán xem lần này chúng ta muốn làm gì?
Dự Mạch đứng lên, máu trên người hắn ngừng chảy.
Sau đó có một người gỗ trực tiếp dung nhập vào cơ thể hắn.
Lúc dung nhập xong thì có một ánh kiếm trực tiếp chém đến.
Trực tiếp chém Dự Mạch thành hai nửa.
Lúc này, khí tức sinh mệnh thuộc về Dự Mạch bắt đầu tiêu tán.
- Ha ha, thần nữ nóng lòng như vậy, một Nguyên Thần như ta, thần nữ còn lo ta nhấc lên được sóng gió gì?
Giọng nói của Dự Mạch vang lên.
Ngao Long Vũ không quan tâm, muốn ra tay giết chết đối phương.
Không phải phát hiện đối phương là khôi lỗi ngay từ đầu, mà là từ lúc ra tay.
Nếu không phải vậy thì nàng đã ra tay từ lâu.
Lúc này, nàng giơ tay lên, lôi đình bao trùm ngón tay.
- Chỉ là muốn nói cho ngươi biết một chuyện.
- Ồ?
Dự Mạch hơi tò mò.
- Giang Lan là vị hôn phu ta, không đến lượt ngươi nhục nhã.
Ngao Long Vũ vừa dứt lời, lôi đình trên đầu ngón tay như sóng triều tuôn về phía Dự Mạch.
Sức mạnh mang tính hủy diệt trực tiếp đánh tan đầu gỗ, bao phủ cơ thể đối phương lại.
Dự Mạch nhìn Lôi Đình, hơi ngạc nhiên.
- Long Tộc rất cao ngạo, vốn tưởng hai người là hôn phu bình thường, bị động vào vết sẹo mới ra tay với ta. Không ngờ là vì ta nói xấu hôn phu của nàng, sau đó chạm đến sự kiêu ngạo của Long Tộc. Là do ở lâu với con người, nên tình cảm cũng trở nên phức tạp? Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng đã để lại hạt giống, ở chung càng lâu, càng hiểu rõ sự thất bại của đối phương.
Sau đó hắn nhìn lôi đình, thản nhiên đón nhận sự hủy diệt.
Hắn còn có bản thể ở đây.
Ngay khi hắn nghĩ bản thân sẽ bị hủy diệt, bỗng nhiên có một bàn tay duỗi vào, xua tan lôi đình.
Một bóng người không nhìn rõ khuôn mặt bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.
Tay của đối phương đặt lên đầu hắn.
- Cộng thêm ngươi nữa thì có thể tìm ra ban thể, ta xem một chút.
- Ha ha, tìm ra người.
Lúc này, Dự Mạch cảm nhận được rõ ràng, nhân loại không nhìn rõ mặt kia, có thể thông qua hắn để định vị được đến bản thể.
Không, sao có thể như vậy được?
Nhưng khi hắn muốn mở miệng, lực lượng đã tràn vào.
Hắn có cảm giác như bị xé nát.
Ầm!
Sương máu tràn ngập.
Nửa người trên của Dự Mạch trực tiếp bị Giang Lan bóp nát.
Đúng vậy, trong lúc sống còn, Giang Lan đã kịp chạy đến.
Vừa đến, hắn nghe được một câu cuối cùng, chính là câu nói của Ngao sư tỷ kia.
Đợi đến khi đánh chết Dự Mạch, hắn vô thức nhìn về phía Ngao sư tỷ bên cạnh.
Thấy Giang Lan giết người xong nhìn sang, trong lòng Ngao Long Vũ run lên.
Vô ý thức lui về phía sau hai bước.
Đây là sự e ngại xuất phát từ bản năng.
Người này mạnh mẽ đến cực hạn, dù giết người cũng không hề nháy mắt.
Là hắn.
Tiền bối từng xuất hiện ở Đệ Tam Phong.
Nàng có một loại cảm giác, nếu đối phương muốn giết nàng, chắc chắn nàng phải chết.
Dù Ngao Long Vũ có là Phản Hư đi nữa.
Trong chớp mắt, nàng không dám nhúc nhích.
Giang Lan chỉ nhìn Ngao sư tỷ một chút.
Loại trạng thái này của sư tỷ đúng là lạnh như băng, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp.
Đúng là thiếu nữ đã thành niên.
Trên người không có chút không tốt nào.
Cơ thể xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, dung nhan tuyệt thế.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, xác định Ngao sư tỷ không bị thương, Giang Lan trực tiếp nhảy lên rời đi, đi về phía bản thể của Dự Mạch.
Có lẽ đối phương sẽ biết khôi lỗi bên này đã chết.
Cũng biết khôi lỗi bên chỗ hắn đã chết.
Chậm thêm một chút, dễ dàng để đối phương chạy thoát.
Nhìn thấy người thần bí kia rời đi, trên khuôn mặt băng lãnh của Ngao Long Vũ hiện lên chút may mắn.
Vị tiền bối kia đúng là quá đáng sợ.
Còn rất thích đánh kẻ địch thành sương máu.
Nhưng lần này đến lần khác lại không thấy rõ, quá thần bí.
Nàng từng hỏi sư môn, nhưng không ai biết sự tồn tại của người này.
- Phải qua chỗ sư đệ xem thử.
Ngao Long Vũ lập tức rời đi.
Có người nhắm vào nàng, chắc chắn cũng sẽ nhắm vào Giang Lan.