- Sư đệ có biết chưởng giáo Côn Luân không?
Người áo đen hỏi.
- Không biết.
Giang Lan lắc đầu.
Hắn đúng là không biết chưởng giáo Côn Luân là ai.
Nhưng hắn biết sự tồn tại của chưởng giáo, nhưng người kia luôn bế quan, chưa từng xuất hiện bao giờ.
Trong Côn Luân, đừng nói là hắn, những đệ tử hơn hắn mấy trăm năm cũng chưa chắc đã được gặp vị chưởng giáo này.
Có lẽ đối với bọn họ mà nói, chưởng giáo chính là nhân vật trong truyền thuyết.
- Vậy sư đệ có biết, chưởng giáo Côn Luân đã đi đến tử kiếp?
Người áo đen nhìn Giang Lan, nói.
- Chưởng giáo muốn đoạt xá ta sao?
Giang Lan hỏi ngược lại.
- Cái gì?
Người áo đen ngạc nhiên.
Trong chớp mắt, Giang Lan hành động, hắn đi một bước đến trước mặt người áo đen.
Bàn tay hắn trực tiếp chụp vào đầu đối phương.
- Xem ra âm mưu mà ngươi nói rất bình thường.
Ầm!
Một chưởng đè xuống, phù văn trong tay hắn phát động, bắt đầu kéo dài.
Hắn bắt được phương hướng đại khái.
Nhưng sau khi người áo đen biến thành sương máu, dưới lớp cát lại có giọng nói vang lên.
- Một chưởng giết ta? Ngươi ẩn giấu tu vi? Nhưng sao ngươi không tò mò về âm mưu của bọn họ sao? Ngươi chỉ là một quân cờ của Côn Luân, bọn chúng không hề quan tâm đến ngươi. Sẽ có một ngày, Dao Trì sẽ trở nên vững chắc. Côn Luân cũng chẳng cần thần nữ thì ngươi cũng sẽ mất giá trị. Thần nữ sẽ giết ngươi, Long Tộc sẽ giết ngươi, Yêu Tộc muốn giết ngươi, Thiên Nhân Tộc cũng không cho ngươi sống, ngay cả Côn Luân cũng sẽ không buông tha cho ngươi. Hãy hợp tác với chúng ta, chúng ta sẽ bảo vệ cho ngươi sống sót. Thậm chí giúp ngươi thành Tiên.
- Thành Tiên?
Giang Lan bước ra một bước, lúc này quái vật cát xung quanh hắn xông lên, là quái vật cát Nguyên Thần sơ kỳ.
Bọn chúng muốn công kích Giang Lan, khống chế hắn lại.
Thậm chí đánh giết.
Nhưng Giang Lan không nhìn đám quái vật đó, hắn bước ra một bước.
Oanh!
Đất đá bay lên, mọi thứ xung quanh trực tiếp tan rã.
Mà tay của Giang Lan trực tiếp đặt trên cổ con quái vật cát cuối cùng.
- Ngươi mạnh như vậy?
Quái vật cát kinh hãi, nhưng hắn vẫn không thèm quan tâm.
- Nhưng dù ngươi giết chết ta thì sao chứ? Ngươi khó thành Tiên, tương lai lại có vô số người muốn giết ngươi, hạt giống hoảng sợ đã chôn xuống trái tim ngươi. Sau này ngươi sẽ phải đề phòng tất cả mọi người. Con đường tu luyện của ngươi sẽ bị nguy cơ trong lòng ngươi bao phủ. Chỉ khi ngươi hợp tác với chúng ta, mới có cơ hội thay đổi.
- Con đường tu luyện tràn ngập nguy cơ?
Giọng nói của Giang Lan hơi tò mò.
- Sống trong Đại Hoang, đi lên con đường tu tiên, chẳng lẽ không phải là tồn tại trong bụi gai vô tận sao?
- Ngươi thật sự nghĩ tu tiên là trò đùa?
Giọng nói lạnh lùng của Giang Lan vang lên.
Sau đó hắn giật giật ngón tay, kéo theo Trấn Thần Kình.
Ầm!
Đất cát bị phá nát.
Trước khi chết thì người kia cũng không biết Giang Lan có ý gì.
Nhưng hắn cũng không biết Giang Lan có tu vi gì.
Nhưng hắn tin chắc rằng bản thân mình chết cũng không uổng phí.
Giang Lan cũng cảm thấy đối phương chết không vô ích.
Bởi vì hắn đã tìm ra.
- Không tính là quá xa, nếu chạy đến rồi về nhanh, có lẽ sẽ không mất thời gian quá lâu.
Nghĩ như vậy, Giang Lan lấy một hạt châu ra, ném về phía sau.
Hạt châu này có thể bảo vệ ba người kia trước nguy hiểm đến tính mạng, đủ cho hắn quay về.
Xác nhận không có vấn đề gì xong, Giang Lan cất bước rời đi.
Hắn không đánh dấu.
Để lại đó, có lẽ dọc đường sẽ tìm thấy được vị trí trung tâm.
Hôm nay dù không đánh dấu cũng không có ảnh hưởng gì, ngược lại sẽ có ích cho lần sau, càng có nhiều khả năng hơn.
Hắn mở Nhất Diệp Chướng Mục ra, bắt đầu đi trên không trung.
Người áo đen bị hắn đánh chết, đối phương ít nhiều gì cũng sẽ phát hiện, nếu như bỏ chạy, sẽ làm hắn tốn không ít thời gian.
Thời gian của Giang Lan không nhiều như vậy.
Đi trên không trung, Giang Lan quan sát tác dụng của trận pháp xung quanh.
Mục đích ở phần cuối, tương đối chật hẹp, xung quanh đều là sương mù, khó mà nhìn thấy được đối phương.
Hắn mở Vô Vọng Chân Nhãn ra, chỉ có thể nhìn được hình dáng.
Không ảnh hưởng được đến tốc độ hành trình, nơi này còn ở vòng ngoài, trận pháp không vây khốn được hắn.
Tốc độ của Giang Lan không chậm, hắn nhìn bốn phía xung quanh, bay một lúc, nhìn thấy phía trước có một cây lớn.
Thân cây tỏa ra ánh sáng nhạt, dường như kéo dài từ trận pháo xung quanh.
- Vị trí trung tâm?
Có vẻ giống, nhưng lại khác với phương hướng của hắn.
Đợi làm xong mọi chuyện thì có thể quay lại đánh dấu thử.
Quyết định xong, Giang Lan không nghĩ nhiều nữa, đi về phía lúc trước tính toán.
Mong là đối phương vẫn còn ở đó.
Ngao Long Vũ rời khỏi cây lớn, đi về phía mình phát hiện ra.
Nhưng lúc nàng muốn bay qua.
Lại cảm giác trận pháp trên không trung đã che giấu mọi thứ, dù nàng đưa pháp bảo ra, vẫn không thấy được quá nhiều.
Mặc dù ảnh hưởng không ít, nhưng vẫn có thể tìm ra được vị trí trước đó.
Nhưng cần mất chút thời gian.
Đợi đến lúc nàng đến vị trí khác thường, Ngao Long Vũ phát hiện trận pháp chỗ này bị sửa lại, mà bên trong có người đang điều khiển người gỗ, mà người gỗ đang đi về phía bên ngoài.
Sẽ công kích người.
Đợi đến lúc nàng xác định xung quanh không còn ai khác, nàng cất bước đi vào.
Bên trong là một bãi cỏ, vị trí tương đối trống trải.
Mỗi một khu vực đều có vị trí trống giống vậy.
Nàng đến, tất nhiên sẽ kinh động đến người điều khiển người gỗ.
Hắn mặc áo bào đen, không che mặt.
Khuôn mặt tương đối anh tuấn, tu vi Nguyên Thần hậu kỳ.
Trên đầu lông mày thiếu một phần sinh mệnh lực.
Trong ánh mắt cũng không có sự linh động như người bình thường.
- Vì sao Ngao sư tỷ lại đến đây?
Người mặc áo bào đen sửng sốt, dường như nhớ ra gì đó, hắn ưu nhã mở miệng.
- Dự Mạch, đây là tên của ta.
- Sư đệ đang làm cái gì?
Ngao Long Vũ lạnh lùng nhìn đối phương.
Không quan tâm đối phương có tên gì.
- Đang nghĩ cách đi đến nhiều nơi, người gỗ có thể làm việc cho ta, để ta nhìn thấy được nhiều nơi xa hơn, chỉ cần có càng nhiều thì có thể tìm được cửa ra khỏi mê cung. Nhưng hình như ta làm hơi nhiều quá rồi, có phải vì thế nên sư tỷ mới giật mình không?
Dự Mạch mở miệng cười.
Nhưng trên mặt hắn không hề có ý cười nào.
- Người gỗ sẽ công kích đồng môn.
Ngao Long Vũ mở miệng.
- Chỉ cần những sư huynh, sư đệ kia tránh đi là được, tất nhiên sẽ không phải là vấn đề. Chuyến đi vào mê cung này là để lịch luyện. Sư tỷ nên hiểu.
Dự Mạch vẫn duy trì nụ cười kia.
Lời nói của hắn rất khách sáo, nhưng vô thức làm người đối diện khó chịu.
Nhưng không tìm ra vấn đề.
- Ngươi sửa đổi trận pháp xung quanh?
Ngao Long Vũ lại hỏi.
- Đúng vậy, ta muốn thử tu vi trận pháp của mình, sư tỷ thấy có vấn đề sao?
- Những sư đệ, sư muội vào chung với ngươi đâu?
Trên mặt Ngao Long Vũ không hề thay đổi chút nào.
Không nhìn ra giận hay vui.
Nàng lạnh lùng đứng đó, giống như khối băng không bao giờ tan chảy.
Trên người có sự lạnh lẽo lan tràn.
Nhưng Dự Mạch không hề quan tâm, hắn cười nói.
- Ta đến đây một mình, có lẽ sư đệ, sư muội cảm thấy ngại đi, không chừng đã trở thành người gỗ trong tay ta rồi.
Vừa dứt lời, Dự Mạch thả người gỗ trong tay ra, nhìn Tiểu Vũ nói.
- Xem ra sư tỷ tức giận rồi, có phải luôn canh cánh việc đính hôn trong lòng không? Công chúa Long Tộc, thần nữ Dao Trì lại phải gả cho một người bình thường. Cả đời phải hủy hoại vào tay một người không có chút điểm sáng nào.