- Có cảm giác quen thuộc gì cơ? Ta đã gặp hắn từ trước, hắn làm tiểu nhị ở khách điếm.
Chu Thư vừa cảnh giác bốn phía, vừa nói.
- Làm tiểu nhị ở khách điếm?
Kim Vũ có cảm giác ngoài ý muốn, nhưng hắn giống với Trịnh Tích.
- Ta cũng cảm giác có chút nhìn quen mắt, hình như đã gặp ở nơi quan trọng nào rồi?
- Khách điếm sao? Sao ta nhớ được là Đệ Cửu Phong?
Trịnh Tích ở bên cạnh, kích động nói.
- Là sư huynh Đệ Cửu Phong, ta nhớ ta từng có một lần kỳ ngộ ở khách điếm, lúc đó tám người chúng ta ở phía trước bị loại, chỉ có mình sư huynh Đệ Cửu Phong thông quan được, nhờ vậy mà tất cả mọi người được một lần đốn ngộ.
- Ta cũng nhớ ra rồi.
Kim Vũ nói theo.
- Lúc đó ta đứng nơi khá cao, ta nhìn thấy vị sư huynh kia ở đại điển. Đứng chung một chỗ với thần nữ.
Chu Thư.
- …!
Cuộc sống bị đả kích liên tục.
Hơn nữa, người lĩnh đội của bọn họ chính là người sắp cưới thần nữ kia?
Thân phận và địa vị khác hoàn toàn với những sư huynh khác, dù vị sư huynh này bị nhiều người lên án, nhưng hắn cũng đặc biệt hơn những sư huynh khác rất nhiều.
Lần này, đám trẻ chỉ có thể bị bỏ rơi đến chết.
Có chút hối hận.
Nếu như không thể hiện cảm giác ưu việt ra ngoài, thì không đến mức như vậy.
…
Một nơi nào đó trong mê cung, trên cây đại thụ ở trung tâm.
Ngao Long Vũ đứng trên nhánh cây, nhìn mê cung phía trước, chân mày nàng hơi nhíu lại.
Gió nhẹ quét qua, tà áo xanh ngọc bay theo gió.
Dáng vẻ lúc này của nàng giống bình thường, mái tóc dài đen óng, dáng người uyển chuyển.
- Bí cảnh đã đóng lại, nếu có chuyện thì cũng nên xảy ra.
Ngao Long Vũ nhìn bốn phía xung quanh, cảm giác hơi khác thường, nhưng không biết khác thường chỗ nào.
Một lúc sau, nàng hiểu ra.
- Trận pháp, có người động tay vào trận pháp ở mê cung, nhưng mà…
Nhưng nàng không biết được mục đích của đối phương là gì.
Nếu chỉ muốn thì nghiệm tạo nghệ trận pháp của mình, cũng không phải là không được.
Nhưng nếu muốn mượn đao giết người, vậy thì nàng phải can thiệp.
Sau đó Ngao Long Vũ nhìn về phía đám người Giang Lan.
- Nhóm cuối cùng cũng đã đi vào, không thay đổi gì, xem ra sư đệ vẫn an toàn.
Giang Lan là nhóm người đi vào cuối cùng, điều này Ngao Long Vũ cũng biết.
Nếu người kia muốn ra tay, chắc chắn có mục đích rõ ràng, mà nàng chính là mục tiêu rõ nhất trong đó.
Bây giờ nàng đã đính hôn với Giang Lan, có lẽ Giang Lan cũng trở thành một trong những mục tiêu.
- Tạo nghệ trận pháp của sư đệ mạnh hơn người thường, nếu người trong bóng tối dùng trận pháp thì không thể làm tổn thương hắn được, còn nếu tu vi mạnh mẽ thì để ta giải quyết.
Nghĩ đến đây, Ngao Long Vũ đi về phía có khác thường ít nhất.
Lúc này, nàng có thể thấy được ba chỗ khác thường, ba chỗ này không tính là rõ ràng, nhưng có quy mô khác nhau.
Nàng không muốn đi đến nơi lớn nhất, nơi đó có khả năng có người mai phục sẵn.
Tất cả mọi người đều biết nàng cũng đến, mà Ngao Long Vũ lại là lĩnh đội của tất cả mọi người, tất nhiên cũng nhìn thấy được tất cả khu vực.
Dùng sự khác thường dễ dẫn nàng đến là thích hợp nhất.
Ở nơi khác thường nhỏ nhất cũng có khả năng có người mai phục, nhưng khả năng sẽ thấp hơn một chút.
Dù chưa chắc đã có mai phục, nhưng có thể cảnh giác vẫn tốt hơn.
Giang Lan đi trong mê cung, hắn không đi quá xa, vẫn kiểm tra xung quanh.
Hắn cũng có thể cảm giác được đại khái về tình huống của ba người Chu Thư.
Mặc dù gặp được một số chuyện, nhưng cũng không có nguy hiểm gì.
Ba người này rất cẩn thận.
Giang Lan chậm rãi đi về phía trước, đương nhiên hắn sẽ không làm khó ba người kia như bọn họ dự đoán.
Nhưng nếu không cần thiết thì hắn sẽ không ra tay.
Nếu nguy hiểm có thể vượt qua, vậy thì để chính bọn họ tự xử lý thích hợp hơn.
Còn việc có lấy được bảo vật hay không thì không liên quan gì đến hắn.
- Động tĩnh càng ngày càng lớn.
Giang Lan nhìn trận pháp xung quanh, cảm giác có người đang khống chế trận pháp ở bên ngoài.
Ảnh hưởng không tính là lớn, nhưng có thể gây phiền phức cho một số người.
Phù!
Bỗng nhiên có nhánh cây công kích hắn.
Ầm!
Giang Lan chỉ một ngón tay ra.
Chỉ vừa chạm vào thì nhánh cây đã sụp đổ ầm ầm.
- Mức độ nguy hiểm không cao lắm.
Hắn đã thử, công kích này không uy hiếp quá lớn đến Kim Đan, chỉ cần cẩn thận là được, đừng nghĩ đang đi trong vườn nhà mình thì không sao?
Xế chiều hôm đó.
Giang Lan nhìn thấy trong mê cung bắt đầu có quái vật cát xuất hiện, nó kết bè kết cánh tụ tậm đến chỗ hắn.
- Ở đâu ra vậy?
Phù!
Nghĩ như vậy, Giang Lan vung kiếm ra, trực tiếp bắt đầu chém giết quái vật cát,
Oanh!
Cát bụi bay tứ phía, hòa làm một với đất.
Cũng không giết nhiều.
Có tu vi Kim Đan.
Giang Lan nhíu mày.
- Không thể cho đám quái vật cát này đi qua.
Nếu vượt qua chỗ hắn, ba người mới Kim Đan kia sẽ không chịu nổi mất.
Nếu ba người này có nguy hiểm, sẽ ảnh hưởng đến hành động tiếp theo của hắn.
Giang Lan không do dự, hắn mở Lôi Đình Thiên Lạc ra.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Toàn bộ con đường bị lôi đình bao trùm, số lượng lớn quái vật cát bị tan rã trong nháy mắt.
Chờ xử lý xong đám quái vật cát, Giang Lan nhìn về những nơi khác, hắn có thể cảm giác được bên kia vẫn còn.
- Là do trận pháp ngưng tụ ra, có lẽ tìm được nguồn.
Nhưng rõ ràng đó không phải là cách hay.
Nhưng bây giờ quái vật cát đã ra ngoài, không xử lý không được.
Đêm khuya.
Giang Lan chém ra một kiếm, kiếm ý tàn phá bừa bãi, cát bụi phiêu tán.
Giang Lan đứng trên đất cát.
Không biết hắn đã xử lý đợt quái vật cát thư mấy rồi.
May mắn là cuối cùng cũng đi đến vị trí đầu nguồn.
Là một chỗ đất cát trống trải, trong đất cát có không ít quái vật cát đang thành hình.
Không giống với việc ngưng tụ bình thường, hắn đang ngưng tụ ra quái vật cát có thực lực Nguyên Thần sơ kỳ, mà có hơn mười con.
Giang Lan nhìn người áo đen, tra kiếm vào vỏ.
Xem ra không cần dùng kiếm.
Nhưng hắn còn chưa đánh dấu, mặc dù đây không phải là trung tâm, nhưng cũng đã đến gần rồi.
Có thể thử đánh dấu.
Nhưng trước đó phải giải quyết người này đã.
- Thật lợi hại.
Lúc này, người áo đen đã trốn ra sau lưng quái vật cát.
- Dùng sức của một mình đánh đến nơi này, xem ra tin đồn kia không phải là thật, đệ tử Đệ Cửu Phong còn lâu mới nát như trong lời mọi người.
Giọng nói quỷ dị của người áo đen vang lên.
Không rõ là nam hay nữ.
Nhưng không phải là Nhân Tiên, vậy mà có thể ngụy trang trước mặt hắn?
Dưới bộ áo đen kia là một nam tử sắc mặt trắng bệch.
Giống hệt khôi lỗi.
Thực lực không đúng lắm, có lẽ là miễn cưỡng nâng lên Nguyên Thần trung kỳ.
Giang Lan không vội vàng ra tay, người này bị khống chế rồi.
Có thể nói là tự nguyện bị khống chế.
Hắn thử tìm sợi dây kia.
Nhưng cần trận pháp giúp đỡ.
Lúc này, Giang Lan chắp tay sau lưng, ngưng tụ phù văn trong tay.
Hắn có Nhất Diệp Chướng Mục che giấu, đối phương không thể nhận ra hắn đang dùng phù văn.
- Sư đệ có muốn biết vì sao mình lại bị chọn làm đối tượng đính hôn không?
Người mặc áo đen kia cười trầm thấp.
- Sư đệ có bao giờ nghĩ sau lưng chuyện này có âm mưu gì? Lấy thực lực, bối cảnh, thiên phú của sư đệ. Sao lại có thể lấy được thần nữ? Trên trời này có đĩa bánh rơi xuống thật sao? Sư đệ nghĩ thiên hạ có cơm miễn phí sao? Sẽ có, nhưng muốn ăn thì phải trả giá bằng cả tính mạng, Sư đệ có nghĩ là vận mệnh của ngươi đã bị sắp xếp từ trước không?
- Tiếp tục.
Giọng nói của Giang Lan nhẹ nhàng vang lên.
Dường như rất có hứng thú với đề tài này.
Mà lúc này, phù văn trong tay hắn sắp xong.
Không lâu sau sẽ có thể hoàn thành rồi.