Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 182: Đối mặt với cường giả trận pháp, một quyền giải quyết không tốt sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Ba người Chu Thư đi theo sau lưng Giang Lan, trong lòng sợ hãi.

Người trước mắt là lĩnh đội của bọn họ, đúng là ngoài dự đoán.

Kim Vũ và Trịnh Tích không dám nhiều lời, sợ lại đắc tội vị sư huynh này lần nữa.

Chu Thư là người lo lắng nhất.

Đắc tội với vị sư huynh này thì không nói, trên đường còn mạo phạm vị sư huynh này nữa.

Hơn nữa trước kia, hắn còn xem thường vị sư huynh này nhiều lần.

Hôm nay còn dạy cho vị sư huynh này tặng lễ.

Lần này vào bí cảnh, có thể sống ra ngoài được hay không là hai chuyện khác nhau rồi.

Lễ vật chuẩn bị từ trước nhưng không dám cầm ra.

Giang Lan đi phía trước, thả lực lượng ra, bao bọc ba người phía sau lại.

Lực lượng khổng lồ của Nguyên Thần sơ kỳ, trong nháy mắt bị ba người kia phát hiện.

Quả nhiên.

Người này chính là lĩnh đội.

Ba người tâm trạng nặng trĩu.

Giang Lan cũng không thèm để ý đến suy nghĩ của ba người này, nếu là trách nhiệm của hắn thì tất nhiên hắn sẽ ra tay.

Ba người này cảm thấy có lẽ đã đắc tội với hắn rồi.

Đối với Giang Lan mà nói, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn, làm cho ba người yên tĩnh lại, cũng cảnh giác xung quanh nhiều hơn.

Dù sao bọn họ cũng không biết hắn có làm khó bọn họ không?

Sau đó ba người biến mất ở tế đàn, đi về phía bí cảnh.

Trên con đường có sức mạnh phong bạo, lần này để cho Nguyên Thần lĩnh đội, có nghĩa sức mạnh này đã vượt qua Kim Đan, nhưng Nguyên Thần có thể dễ dàng bảo vệ được.

Phong bạo đánh đến, Giang Lan có thể phát hiện ra được trình độ phong bạo, phải là Kim Đan viên mãn trở lên, nhưng không đến Nguyên Thần.

Hắn dùng lực lượng Nguyên Thần sơ kỳ, là đủ.

Chỉ trong chốc lát, một rừng cây to lớn xuất hiện trước mắt bọn họ, rừng cây tạo thành một hàng, chỉ cho mấy người đi lọt qua.

Trên gốc cây có thảo mộc đặc thù vây quanh, khó làm người khác đi qua.

Cây như kiến trúc liên tiếp.

Là mê cung.

Cực kỳ to lớn, một mê cung không thấy phần cuối.

Những ngày qua, Giang Lan đã tìm hiểu rõ, mê cung này có lối ra hay không là một điều bí ẩn.

Thậm chí có tìm được vị trí trung tâm hay không cũng rất khó nói.

Tiếng gió rít gào khắp nơi, bốn người Giang Lan đi xuống đất.

Ngay trước mê cung.

Vị trí của những người khác cũng có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

Mỗi vị trí đều có một cửa vào.

- Đi vào đi.

Giọng nói của Giang Lan vang lên bên tai ba người.

- Cẩn thận một chút, không quá nguy hiểm. Đừng đi lên không trung, mặc dù trận pháp này không phải là không thể bay, nhưng sẽ dễ mất phương hướng trong trận pháp.

Nói đại khái về những điều cần chú ý xong, Giang Lan không nói thêm gì nữa.

Hắn cũng sẽ đi vào, muốn tìm một chỗ đặc biệt nào đó để đánh dấu.

Hắn từng đánh dấu ở đỉnh Đệ Tam Phong, lần này cũng muốn đánh dấu ở hạch tâm.

Nhưng có đi vào hạch tâm được không thì chưa biết.

Đợi lát nữa rồi thử đi vào, có lẽ có thể biết được đáp án, nhưng ba người này hạn chế hắn, không thể đi quá xa.

Giang Lan vừa dứt lời, ba người bước lên phía trước, trong lòng nặng nề.

- Sư, sư huynh, lúc trước chúng ta thật sư không nhận ra.

Trịnh Tích tỏ mở miệng đầu tiên.

Tỏ vẻ áy náy.

Hai người khác cũng xin lỗi theo.

- Không sao, đi vào đi.

Giọng nói của Giang Lan vẫn như thường.

Không lạnh lùng, cũng không nhiệt tình.

Nhìn không ra vui hay buồn.

Ba người thấp thỏm lo âu.

Cuối cùng vẫn đi về phía mê cung, lần này bọn họ quyết định không tách nhau ra, ba người có thể quan tâm lẫn nhau.

Lỡ may sư huynh làm khó thì bọn họ cũng có thể kiên trì lâu hơn một chút.

Ba người có tâm sự đi vào mê cung, mê cung này rất lớn, đường trước mắt có thể nhìn được đến phần cuối.

Nơi cuối cùng sẽ có hai hoặc ba con đường.

Do dự mãi, ba người quyết định đi vào bên trái, vậy thì dễ dàng ra ngoài hơn.

Chỉ là bọn họ cũng không biết, trên con đường mà bọn họ đi qua, có cỏ bao trùm lên một con đường.

Đường đi thay đổi.

Giang Lan đứng đầu đường, cũng không đi vào ngay.

Hắn cần quan sát thêm.

Không chỉ nhìn ba người kia, còn có người xung quanh nữa.

Nếu có người chú ý đến hắn, thì cần bắt đầu nhìn chằm chằm ở chỗ này.

Giang Lan ngồi xếp bằng, cảnh giác bốn phía xung quanh, nhìn ba người kia.

Có vẻ như mê cung không hạn chế cảm giác đơn giản.

Hắn có thể cảm nhận được vị trí của ba người.

Lần ngồi xuống này khoảng chừng một ngày.

Trong một ngày, ba người không đi quá xa, còn bị vây lại một thời gian.

Mà những lĩnh đội khác.

Toàn bộ đều đi vào mê cung.

- Mình nghĩ nhiều rồi?

Không có người nào chú ý đến hắn, đúng là ngoài ý muốn.

Giang Lan đứng lên, cất bước đi về phía trong, nếu không ai chú ý, vậy thì vào xem thử có tìm được hạch tâm không?

- Đã một ngày trôi qua, Tiểu Vũ cũng chưa từng xuất hiện, không biết đang ở nơi nào?

Tiểu Vũ là lĩnh đội của tất cả mọi người, nên phải ở vị trí cao hơn.

Gần hạch tâm chăng?

Ở trong bí cảnh Đệ Tam Phong, nếu có một người có tu vi lớn hơn tất cả lĩnh đội giám sát thì sẽ không có nhiều vấn đề như thế xuất hiện.

Nhưng cũng có khả năng nguy hiểm, đó là vị tổng lĩnh đội kia là gian tế.

Vậy thì chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.

Đi trong mê cung, cần đối mặt với mấy lối rẽ, đường dưới chân không biết điểm cuối, đi được đến đâu thì phải nhìn vận may.

- Vào mê cung thì phải có công lược thông quan.

Giang Lan đến gần bên tường, trong tình huống bình thường thì chỉ cần dựa vào tường là có thể đi ra khỏi mê cung, mặc dù hơi vụng về, nhưng rất có hiệu quả.

Nhưng hắn vừa đi được mấy bước, đã cảm giác được phía sau có dấu vết của sức mạnh.

Lúc quay đầu, phát hiện con đường lúc đi vào đã bị cây che lại.

- Là biến hóa bình thường, hay là có người nhúng tay vào trận pháp ở nơi này?

Giang Lan cảnh giác, đi đến xem thử.

Mặc dù tạo nghệ trận pháp của hắn không quá lợi hại, nhưng cũng không yếu.

Ít nhất còn mạnh hơn Tiểu Vũ.

Sau đó hắn ngồi xổm trước trận pháp bị đóng, bắt đầu kiểm tra.

Nhìn thử xem nơi này có bị sửa đổi không?

Một lúc sau, hắn thu tay lại.

- Có mấy nơi quan trọng bị sửa lại, thủ pháp không tệ.

Sau đó Giang Lan bắt đầu xem xét bốn phía xung quanh, muốn xem thử có thể rời khỏi mê cung được không.

Sau đó, hắn phát hiện trừ phi nhảy qua tường, nếu không thì không thể nào rời khỏi đây được.

Trong sự hiểu biết của hắn, mê cung có thể đi ra ngoài được.

- Không biết nhắm vào người nào?

Nhưng hắn cũng hiểu ra một chuyện, có vẻ như người kia có khả năng dùng trận pháp để giết chết mục tiêu.

Nhưng cũng không biết mục tiêu là ai?

Là hắn, hay là Tiểu Vũ?

Hoặc là người khác.

Cuối cùng, Giang Lan lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa.

Không ai tìm đến hắn thì không cần quan tâm.

Chỉ cần không phải là ba người trong trách nhiệm của hắn là được.

Nếu như mục tiêu là Tiểu Vũ, cuộc chiến của Phản Hư sơ kỳ, có thể hắn sẽ phát hiện ra.

Không thể nào hiểu được, vì sao Côn Luân lại có nhiều gian tế đến vậy.

Mặc dù có người của ngọn núi thứ hai thanh lý, nhưng nếu nghiêm ngặt hơn một chút, những người kia không dễ dàng đi vào mới đúng.

Sau đó, Giang Lan bắt đầu tìm kiếm vị trí hạch tâm.

Còn về người động tay động chân kia.

Dù tạo nghệ trận pháp của đối phương cao cường, Giang Lan cũng không muốn dùng trận pháp chơi lại bọn chúng.

Muốn giết địch thì dùng Cửu Kiếp Lực là có hiệu quả nhất.

Chờ những người này, xem bọn chúng có đến không.

Giang Lan đi vào phía bên trong, nhưng không nghĩ đi lên trên không trung.

Như vậy quá thu hút sự chú ý của người khác.

Thời gian cũng không gấp, không cần đi lên không trung, vậy thì mục tiêu quá lớn.



Ba người Chu Thư đi trên đường, bọn họ rất cẩn thận, không hề làm ra chuyện mạo hiểm nào.

Bởi vì sau lưng không có hậu thuẫn.

- Ta phát hiện một việc.

Trên đường, bỗng nhiên Trịnh Tích nhìn hai người khác nói.

- Các ngươi có cảm giác vị sư huynh kia rất quen mắt không?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)