Đệ Lục Phong.
Trong rừng trúc.
Một căn nhà trúc giấu trong núi, xung quanh có suối nhỏ uốn lượn.
Nhà trúc dựa vào núi, ở cạnh suối, hoa nở đầy trên đất.
Lúc này có hai người đứng trước dòng nước, một người đeo mạng che mặt, điềm tĩnh và ưu nhã.
Nhìn đôi lông mày đã biết người này có dung nhan tuyệt mỹ.
Chính là phong chủ Đệ Ngũ Phong Diệu Nguyệt tiên tử.
Ở bên cạnh nàng có một người cũng mặc trang phục của tông môn, tóc ngắn ngang tai, tư thế hiên ngang. Là tiên tử?
Nàng đứng ở đó, nhưng lại làm người xem có cảm giác như đây là một thư sinh tuấn mỹ nhưng khuôn mặt kia rõ ràng là của nữ tử.
- Sư tỷ, bắt đầu được chưa?
Diệu Nguyệt tiên tử nhẹ giọng hỏi.
- Không thể gọi là sư huynh sao?
Giọng nói êm ái vang lên. Cô nương tóc ngắn kia nhìn Diệu Nguyệt tiên tử.
- Sư huynh, có thể bắt đầu chưa?
Diệu Nguyệt tiên tử sửa lời lần nữa.
- Cứ gọi là sư tỷ đi.
Cô nương tóc ngắn thở dài một tiếng.
Thần Hi tiên tử, phong chủ Đệ Lục Phong.
Trên trang phục của nàng có mặt trời, có ngôi sao.
Lúc này mặt trời phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Thần Hi tiên tử nhưng đứng trong tinh không.
Đẹp rực rỡ tuyệt luân.
- Gần đây cửa vào U Minh không ổn đỉnh, luôn có người nhắm vào cửa U Minh. Lần sau U Minh bạo phát, rất có khả năng sẽ có chuyện xảy ra. Sư tỷ không cần tính toàn nhiều, chỉ cần tính đại khái là được. Chúng ta sẽ có phương hướng mà chuẩn bị.
Diệu Nguyệt tiên tử ưu nhã đứng bên cạnh, mở miệng nói.
Vị sư tỷ này bình thường không quản việc xung quanh, chuyện trên Đệ Lục Phong là nhờ người khác làm hộ.
Nàng trốn ở chỗ này, người bình thường không thấy mặt.
Trong Côn Luân, chỉ có Diệu Nguyệt tiên tử và Trúc Thanh tiên tử dễ dàng đến được đây, những người khác không tính là khó, nhưng cũng không dễ dàng.
- Gần đây Đại Hoang không yên bình, có lẽ có gì đó đang nổi lên.
Thần Hi tiên tử lại bổ sung một câu.
- Là đại thế thiên địa, có lúc không tránh được.
- Sư tỷ tính ra cái gì sao?
Diệu Nguyệt tiên tử tò mò hỏi.
- Tính ra thì sẽ không nói với các ngươi sao?
Thần Hi tiên tử tức giận mở miệng.
Diệu Nguyệt tiên tử cười cười, nói.
- Sư tỷ thật sự không muốn làm quen mấy vị sư huynh xem? Có muốn xem bên ngoài có thanh niên tài tuấn gì không?
- Vẫn nên tính toán về động U Minh trước đi.
Thần Hi tiên tử lắc đầu nói.
Lúc này, màu của trang phục trên người nàng bắt đầu biến thành màu đen.
Phía trên có ánh sáng ngôi sao tỏa ra.
Giống như có thiên cơ hiện lên.
- Hả?
Thần Hi tiên tử nhíu lông mày lại.
- Có chuyện gì sao?
Diệu Nguyệt tiên tử lập tức hỏi.
Gần đây Long Tộc sắp đến, mà cửa vào động U Minh cũng sắp bạo phát.
Đối với bọn họ mà nói là một loại phiền phức.
Nhưng một lát sau, Thần Hi tiên tử thu thần thông lại, nhưng y phục màu đen của nàng vẫn không thay đổi.
- Không tính được.
Thần Hi tiên tử nhìn Diệu Nguyệt tiên tử, nói.
- Sư muội, có phải ngươi cảm thấy ta thân là phong chủ Đệ Lục Phong, từ xưa đến nay chưa bao giờ tham gia cuộc thương nghị chuyện lớn gì, nên bắt tay làm khó ta?
- Vì sao sư tỷ lại nói vậy?
Diệu Nguyệt tiên tử khó hiểu nhìn Thần Hi tiên tử.
- Có người đã bày trận che lấp thiên cơ ở cửa U Minh Động, dùng phép tính bình thường hoàn toàn không thể tính ra được.
Thần Hi tiên tử nhìn Diệu Nguyệt tiên tử.
Diệu Nguyệt tiên tử trong nháy mắt hiểu ra ý của Thần Hi tiên tử.
Tạo nghệ trận pháp của nàng tương đối cao, nên sư tỷ nghi ngờ nàng chính là người làm ra chuyện này.
- Có lẽ là do Giang Lan làm.
Diệu Nguyệt tiên tử lập tức nói.
Sư huynh Đệ Cửu Phong đương nhiên không giỏi về phương diện trận pháp.
- Một hậu bối sao?
Thần Hi tiên tử không quá tin.
Nàng có thể cảm giác được rõ ràng, hoàn toàn không cách nào phát hiện được cửa ra vào U Minh ở đâu.
Đây là trận pháp mà một hậu bối có thể bố trí được sao?
- Sư tỷ không tin thì có thể đến xem là biết, mà tính toán ở cửa U Minh có lẽ càng rõ ràng hơn.
Diệu Nguyệt tiên tử nói.
- Được.
Thần Hi tiên tử gật đầu.
Đồng ý hơi nhanh.
Diệu Nguyệt tiên tử cảm thấy ngoài ý muốn.
Rất lâu rồi sư tỷ không ra ngoài.
Nhưng chỉ trong chốc lát, hai nàng đã đến đỉnh Đệ Cửu Phong.
Lúc này, Mạc Chính Đông đang khoanh chân tu luyện.
Xung quanh người có sức mạnh đang di động.
Nhưng rất nhanh, lực lượng trên người hắn đã biến mất, sau đó nhìn về phía hai người bỗng nhiên xuất hiện ở phía trước.
- Hai sư…Vị có việc gì?
- Vì lý do an toàn, sư tỷ muốn vào động U Minh tính toán tình huống một chút.
Diệu Nguyệt tiên tử nhẹ giọng cười nói.
Nàng có thể cảm giác được vừa rồi sư huynh muốn gọi là sư muội.
Nhưng không mở miệng được.
Bởi vì trước đây tất cả mọi người đều xem sư tỷ Đệ Lục Phong là sư đệ, sư huynh.
- Sư huynh, dẫn đường đi.
Thần Hi tiên tử nói.
Mạc Chính Đông không nói gì, trực tiếp dẫn hai người đi về phía động U Minh.
Chỉ một lúc sau, bọn họ đã xuất hiện cách cửa động U Minh không xa, nhưng đi rất lâu rồi vẫn không thể đến gần động U Minh được.
Tất nhiên bọn họ biết là trận pháp.
- Sư huynh, ngươi không biết nơi này có trận pháp sao?
Khuôn mặt Thần Hi tiên tử không tốt.
Mạc Chính Đông.
- …!
Bình thường thì trận pháp vẫn đóng.
- Giang Lan thích giày vò, tùy theo hắn.
Mạc Chính Đông giải thích một câu, sau đó nói.
- Ta đi phá trận.
…
Sườn núi Đệ Ngũ Phong.
Giang Lan đứng trước cửa vào bí cảnh, dừng chân chờ đợi.
Cùng một loại với bí cảnh Đệ Tam Phong.
Bí cảnh Đệ Ngũ Phong là một tế đàn.
Đường đi ở trên tế đàn, tạm thời chưa mở ra.
Xung quanh có mấy tốp ba người đứng chờ.
Nguyên Thần sơ kỳ là người lĩnh đội, nhưng hắn không biết ai cả.
Giang Lan cũng không muốn tạo sự chú ý, hắn đứng gần biên giới, yên tĩnh chờ.
Chu Thư nhìn xung quanh một chút, không biết lĩnh đội của hắn là ai, trên lý luận thì lúc lĩnh đội đến sẽ đến tập hợp nhóm lại.
Nhưng bây giờ không thấy.
Cũng có thể do lĩnh đội chưa đến.
Lúc này, hắn thấy được hai người kia, lập tức vẫy tay.
- Kim Nguyên sư huynh, Trịnh Tích sư muội.
Khi biết được ba người được chia vào một nhóm, bọn họ đã gặp mặt trước. Để thuận tiện cho hôm nay.
- Chu sư đệ.
- Chu sư huynh.
Kim Nguyên và Trịnh Tích đi đến, Giang Lan nhìn hai người kia một chút.
Kim Nguyên, là một đại hán có chút thô kệch, tu vi Kim Đan trung kỳ, quanh người có sức mạnh du động, có lẽ là luyện thể.
Mặc trang phục giống với Giang Lan.
Là sư đệ.
Trịnh Tích, là một tiên tử khá rụt rè, tu vi Kim Đan sơ kỳ, căn cơ không vững vàng.
Có lẽ là miễn cưỡng đi vào Kim Đan sơ kỳ.
Mặc đồng phục giống với Chu Nguyên.
Không phải là đệ tử gần năm mươi năm trước.
Hai người nhìn về phía Giang Lan, cũng không nhận ra, hơi gật đầu tính là chào hỏi.
Giang Lan cũng gật đầu trả lễ.
- Chu sư huynh, vị sư huynh phía trước kia là bằng hữu của ngươi sao?
Trịnh Tích hỏi.
Nhìn dáng vẻ thoải mái của Chu Thư.
Tất nhiên bọn họ sẽ không cảm giác vị này là lĩnh đội.
Nhìn những nơi khác, chỉ cần lĩnh đội đứng gần thì những sư đệ, sư muội xung quanh sẽ phải chịu áp lực cực lớn.
Làm gì có chuyện nhẹ nhõm như vậy?
- Ừm, không khác nhau gì.
Chu Thư có chút xấu hổ.
Sau đó hắn nhanh chóng đổi đề tài.
- Các ngươi đã chuẩn bị đồ vật cho lĩnh đội chưa?
Lần này đến lượt hai người mê mang.
- Thứ gì?
Hai người không hiểu cho lắm.
Giang Lan khẽ gật đầu, xem ra người như Chu Thư là số ít.
Chu Thư như vậy không tốt sao?
Cũng không sai, thậm chí còn an toàn hơn so với những người khác nữa.
Điều tiếc nuối duy nhất là chỉ số may mắn của hắn không được tốt lắm.
Nhưng Giang Lan cũng không chú ý nhiều, hắn đang chờ bí cảnh mở ra.
Một lúc sau, người xung quanh bắt đầu đến đông đủ.
Tất cả có hai mươi người.
- Nếu tất cả mọi người đã có mặt thì chúng ta sẽ đi vào bí cảnh.
Trên tế đàn có giọng nói vang lên.
Lúc này, tất cả mọi người không cần nói nhiều nữa, nhìn về phía bí cảnh.
- Đi thôi.
Giọng nói của Giang Lan vang lên bên tai ba người Chu Thư.
Sau đó cất bước đi về phía trước.
Trong chớp mắt, ba người Chu Thư sững sờ ngay tại chỗ.
Sau đó bọn họ phát hiện xung quanh có bốn người một đội, mà chỗ bọn họ, cũng có bốn người.
Chẳng lẽ…
Ba người Chu Thư nhìn về phía Giang Lan.
Xong.