Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 180: Chỗ tốt của việc tặng lễ.

Chương Trước Chương Tiếp



Trên đường.

Giang Lan đi đến.

Hôm nay là ngày bí cảnh ở Đệ Ngũ Phong mở ra.

Hắn không đi chung với Tiểu Vũ, không phải vì lo lắng bị chú ý, mà vì bản thân Tiểu Vũ muốn vào cuối cùng.

Như vậy cũng tốt, hắn sẽ không bị chú ý nhiều.

Trong nửa tháng qua, hắn nghiên cứu hoa trong gương, trăng trong nước đã có chút cơ sở.

Còn sửa lại trận pháp xung quanh.

Khách điếm tâm thần thì không nên xây dựng, nhưng dùng trên trận pháp cũng thuận tiện.

Bây giờ hắn có loại cảm giác, một số trận pháp trên Đệ Cửu Phong đã mạnh đến mức không gì sánh bằng.

Vì gần đây mới bố trí, nên chưa ẩn tàng xuống được.

Mong là sư phụ đừng đi loạn, nếu không thì đi ra được hay không cũng khó nói, trừ phi dùng sức mạnh.

Sư phụ rất mạnh.

Giang Lan vẫn luôn biết điều này.

Thực lực của hắn là Nhân Tiên hậu kỳ.

Hắn dùng Vọng Chân Nhãn, dù là Chân Tiên, cũng có thể nhìn thấu được.

Vì thế, sư phụ không phải Chân Tiên, mà là trên Chân Tiên.

Đến mức có phải là Thiên Tiên hay không cũng rất khó nói.

Trên Thiên Tiên còn có một hai cảnh giới.

Mà trên Đệ Cửu Phong lại không có ghi chép kỹ càng.

- Nếu rảnh thì phải đi nơi lưu trữ sách vở trên Côn Luân để xem, hoặc sao chép ra một bản mới.

Nghĩ đến việc sao chép, bỗng nhiên Giang Lan cảm thấy không cần.

Không muốn viết chữ.

Trừ phi tìm người sao chép giúp hắn.

Đến lúc đó xem là đủ.

Mấy ngày nay hắn thử tu luyện, tốc độ không tính là chậm.

- Có lẽ trong vòng trăm năm có thể vào Chân Tiên, sớm hơn dự đoán lúc trước.

Vốn dĩ Nhân Tiên là quá độ.

Nhưng đối với người được Hồng Long thối luyện như hắn mà nói, không cần ngây ngốc ở cảnh giới này quá lâu.

Nhất là không bị thiên phú ảnh hưởng đến việc tu luyện.

Điều này làm cho hắn dễ dàng hơn rất nhiều, không còn cảm giác không lưu loát như trước kia nữa.

Giang Lan không nghĩ nhiều nữa, hắn đi từng bước một trên đường.

Không nhanh, nhưng cũng không chậm.

- Lần này vào bí cảnh, không biết có thể đánh dấu được đồ vật đặc biệt gì không?

Trong bí cảnh ở Đệ Tam Phong, hắn đánh dấu được Tạo Hóa Đan.

Cửa vào U Minh ở Đệ Cửu Phong, hắn đánh dấu được Đạo Tàng.

Đều là tạo hoá thiên địa.

Vì thế, bí cảnh Đệ Ngũ Phong, đại khái sẽ được tạo hóa thiên địa.

Nếu như vậy, sẽ giúp đỡ không ít trong việc tu luyện cho hắn.

- Có điều, lúc bí cảnh Đệ Tam Phong mở thì sư tỷ bị tập kích, không biết lần này có xảy ra chuyện không?

- Khả năng không cao.

Giang Lan lắc đầu.

Hắn nhớ đến khi đó Tiểu Vũ chỉ là Kim Đan, bây giờ đã là Phản Hư sơ kỳ.

Vây công Phản Hư sơ kỳ?

Trừ phi gian tế có không ít Phản Hư sơ kỳ trà trộn vào.

Nhưng vào năm mươi năm trước, người ở Đệ Nhị Phong giết rất nhiều gian tế, chỉ mới năm mươi năm trôi qua, cấp bậc gian tế Phản Hư cũng không có nhiều.

Ngược lại Nguyên Thần sẽ có không ít.

Nguyên Thần?

- Chẳng lẽ sẽ nhắm vào ta?

Hắn rất quan trọng đối với Côn Luân, ít nhất bên ngoài rất quan trọng.

Muốn gây phiền phức cho Côn Luân và Long Tộc, giết hắn là lựa chọn tốt nhất.

- …!

Nên cẩn thận hơn.

Nghĩ đến đây, Giang Lan thu lại suy nghĩ.

Trong lòng có chút mong chờ, cũng có chút cảnh giác, đi về phía bí cảnh Đệ Ngũ Phong.

- Đứng lại.

Giang Lan đi trên đường, nghe được tiếng gọi, hắn cảm giác xung quanh không còn ai ngoài mình. Nên dừng lại, hắn nhìn về phía sau.

Đó là một thanh niên Kim Đan Kỳ.

Đã từng gặp qua mấy lần.

Chính là người năm ngoái đổi tiền ở Bình Thiên Thành, sau đó cho hắn một số vàng và bạc.

Hắn còn giữ, chờ lần sau có tác dụng.

Mặc dù hắn không có ý định ra ngoài, nhưng lệnh sư phụ khó cãi, bất đắc dĩ phải nghe theo.

Để lại để phòng ngừa là không sai.

Nhưng hắn không biết vì sao người này lại gọi hắn lại.

- Ngươi đứng yên đừng nhúc nhích.

Chu Thư cầm mấy viên linh thạch chạy đến.

Rất gấp gáp, giống như đang lo lắng hắn chạy mất.

- Có việc gì không?

Giang Lan mở miệng hỏi.

Lúc này, Chu Thư đang ở phía sau hắn.

Rất gần, trong lòng hắn âm thầm cảnh giác.

Đối phương là Kim Đan, hắn nhìn rất rõ ràng, nhưng là nếu như là một người không cách nào nhìn thấu tu vi, nếu như khinh thường sẽ phải gặp nguy hiểm trí mạng.

Không phải là không được.

Hắn nhìn như Nguyên Thần sơ kỳ, nhưng tu vi chân chính là Nhân Tiên hậu kỳ.

Tu vi Kim Đan không chắc là sẽ không gặp nguy hiểm.

- Linh thạch của ngươi, cầm lấy.

Vừa đi đến, Chu Thư đã lấy mười viên linh thạch ra, muốn cho Giang Lan.

Nhưng Giang Lan xoay người nhìn Chu Thư, có chút khó hiểu.

- Linh thạch của ta?

Cảm thấy hành động của đối phương rất quái dị.

- Lần trước bị ngươi thưởng, ta cảm giác bị ngươi nhục nhã. Ngươi, ngươi là đệ tử Côn Luân?

Vốn dĩ Chu Thư muốn giải thích.

Nhưng hắn phát hiện Giang Lan mặc trang phục của Côn Luân. Mà là trang phục trên một trăm năm.

Đây là một vị sư huynh?

Lúc này, Chu Thư gấp gáp, cảm giác bản thân không hề thân thiện với sư huynh.

Giọng nói ở trên cao nhìn xuống.

Nhưng trong chốc lát, hắn vẫn chưa chấp nhận nổi.

Sao đang yên đang lành từ một tiểu nhị lại biến thành sư huynh rồi?

- Đúng không?

Giang Lan bình tĩnh mở miệng.

Cũng không có suy nghĩ dư thừa.

- Không phải sư huynh rơi linh thạch sao?

Chu Thư sửa lại xưng hô.

Dù sao người ta cũng là sư huynh, mà hắn cảm giác được đối phương mạnh hơn hắn.

Không biết có phải là Kim Đan hậu kỳ không?

Nhưng hắn cảm giác nên đưa ra thứ gì đó, vậy thì có thể bỏ qua chuyện quá khứ được rồi.

- Thật ra vừa rồi sư huynh rơi rất nhiều linh thạch.

Chu Thư lại lấy thêm linh thạch ra.

Mong Giang Lan sẽ nhận.

- Cũng không phải của ta, sư đệ còn có việc gì không?

Giang Lan hỏi.

Hắn hiểu được ít nhiều suy nghĩ của sư đệ.

Nhưng là…

Hắn vốn không muốn tiếp xúc quá nhiều với những người khác.

- Không có sao?

Chu Thư cất linh thạch đi.

Giang Lan khẽ gật đầu đáp lại, sau đó đi về phía bên trong.

Đến gần cánh cửa bí cảnh.

- Sư huynh cũng đi vào bí cảnh sao? Đồng đội là ai?

Chu Thư kiên trì đi theo, sau đó bổ sung một câu.

- Sư huynh gọi ta là Chu Thư là được, đồng đội là Kim Vũ Đệ Ngũ Phong và Trịnh Tích tiên tử.

Sau khi nghe được nửa câu, Giang Lan đặc biệt nhìn Chu Thư một cái.

- Lát nữa sẽ biết.

Trả lời theo lễ phép.

Chu Thư cũng không quan tâm, hắn nhìn xung quanh một chút, xác định không còn ai khác, mới nói nhỏ.

- Sư huynh chuẩn bị đồ vật chưa?

- Đồ vật?

Giang Lan hơi tò mò.

- Đồ cho lĩnh đội đất.

Chu Thư thần bí nói.

- Đi vào bí cảnh Đệ Ngũ Phong rất nguy hiểm, nhưng nó trở nên không có nguy hiểm vì có lĩnh đội đi cùng. Nhưng nếu lĩnh đôi bỏ mặc nhóm thì rất nguy hiểm. Đi ra bên ngoài, quan hệ nhân mạch rất quan trọng. Nhất là người có thể điều khiển tính mạng bản thân. Dù ít hay nhiều cũng nên tặng chút đồ. Không cần người ta quan tâm nhiều, chỉ cần không làm khó là được.

Giang Lan nghe xong Chu Thư nói.

Hắn đang suy nghĩ đến lúc ở Đệ Tam Phong, có phải cũng có người đưa đồ cho Tiểu Vũ không?

Nhưng nhìn dáng vẻ băng lãnh của nàng, dù có chuẩn bị, cũng không dám đưa qua.

Nhưng Tiểu Vũ tính toán là đã làm tròn trách nhiệm.

Hơn nữa nàng cũng rất thích xen vào việc của người khác.

Là người thích xen vào việc của người khác.

Hắn thì sao?

Nếu suy nghĩ một chút, Giang Lan cảm thấy bản thân không đến mức như Tiểu Vũ, trực tiếp rút kiếm ra.

Nếu trong chức trách, hắn sẽ ra tay.

- Ngươi không lo lắng lĩnh đội sẽ không nhận sao?

Giang Lan hỏi.

- Chẳng phải thứ gì quý giá, nên lĩnh đội nhận sẽ không có áp lực gì. Chỉ cần trong lòng có ý tốt là được. Hơn nữa vốn dĩ không có thù, trên cơ bản sẽ ổn thỏa.

Chu Thư nhỏ giọng nói.

- Sư huynh chuẩn bị gì?

Giang Lan trầm mặc, người lĩnh đội của hắn là Tiểu Vũ.

Hắn cần chuẩn bị cái gì không?

Nếu chuẩn bị thì Tiểu Vũ sẽ nhận sao?

Có lẽ sẽ nhận.

- Đến rồi.

Giang Lan mở miệng.

Lúc này, phía trước đã có người đứng chờ, có Nguyên Thần, có Kim Đan.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)