Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 179: Để trận pháp xuất hiện bay vọt về chất.

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe được Tiểu Vũ nói, Giang Lan tò mò hỏi một câu.

- Sư tỷ cũng bị gọi đi làm lĩnh đội sao?

- Có cái gì không đúng sao?

Tiểu Vũ ngoẹo đầu nhìn Giang Lan.

Giang Lan nhìn nàng, do dự một chút, nhẹ nhàng nói.

- Sư tỷ luôn cường điệu muốn tăng cao tu vi?

Tiểu Vũ trừng mắt nhìn, sau đó nói.

- Có phải sư đệ cảm thấy về phần trận pháp của ta rất kém?

- Chỉ là tò mò.

Giang Lan không nói trực tiếp.

Hắn cầm Kính Hoa Thủy Nguyệt trong tay, chưa từng có động tác dư thừa.

- Chỉ kém hơn sư đệ một chút, còn đối với Kim Đan thì ta đã rất lợi hại rồi. Hơn nữa…

Tiểu Vũ nhìn Giang Lan, trong giọng nói có ý cười.

- Đến lúc đó mà không còn cách nào thì có thể nhờ sư đệ giúp đỡ, sư đệ có giúp ta không?

Về trận pháp, Giang Lan cực kỳ giỏi.

Tiểu Vũ từ đầu đã biết, hoặc nói cách khác thì tất cả mọi người đều biết từ lâu.

Trong bí cảnh thứ ba, nàng nhờ trận pháp bài xích của Giang Lan mới kiên trì nổi.

Nếu lúc đó không có trận pháp của Giang Lan, dù nửa đường có một tiền bối không biết giết ra, nàng sẽ chết.

Sau đó còn Minh Thần Trận, nhờ Giang Lan chỉ dạy, bọn họ mới nhận được tạo hóa.

Còn sự hợp tác với Giang Lan ở Dao Trì, cộng thêm việc đi vào Dao Trì nữa.

- Nói đến, hình như ta dính phúc của sư đệ rất nhiều.

Tiểu Vũ nói.

- Lúc đó là giao dịch công bằng.

Giang Lan mở sách trên tay ra, nói.

Giao dịch sau này, không tồn tại sự công bằng nữa.

Nói cách khác thì bọn họ không truy cầu sự công bằng nữa.

- Cho đệ.

Tiểu Vũ đưa cho Giang Lan một trang giấy.

- Lần này vào bí cảnh có đội viên cố định, đây là danh sách đội của đệ mà ta xin ở chỗ sư phụ.

Vì sao sư phụ không cho ta?

Giang Lan hơi tò mò, nhưng vẫn tự tay cầm trang giấy kia, có lẽ sư phụ thấy chuyện này không quan trọng.

Đúng là không quan trọng.

- Cám ơn sư tỷ.

Cầm danh sách trên tay, Giang Lan nhẹ giọng cảm ơn.

Sau đó hắn nhìn thấy ba cái tên: Chu Thư, Kim Vũ, Trịnh Tiếc.

Hình như hắn đã nghe qua ở đâu rồi.

Nhưng không có ấn tượng gì.

- Đội ngũ của sư tỷ cũng là ba người sao?

Giang Lan thu lại ánh mắt, nhìn sang Tiểu Vũ bên cạnh.

- À không.

Tiểu Vũ lấy kiếm gỗ của nàng ra, tiếp tục nói.

- Ta là đội trưởng nhóm lĩnh đội.

Giang Lan.

- …!

Nghĩ ra, Tiểu Vũ đã là Phản Hư sơ kỳ.

Không cùng một đẳng cấp với Nguyên Thần nữa.

Sau đó bọn họ không nói gì thêm, Tiểu Vũ ngồi trên quảng trường, bắt đầu lĩnh ngộ Trảm Long Kiếm của nàng.

Giang Lan mở Kính Hoa Thủy Nguyệt ra, bắt đầu xem thử cuốn sách này có gì không giống bình thường không.

Bên trên sách không có chữ, nhưng không có nghĩa là không học được.

Tâm cảnh duy trì sự bình ổn, sách không gió mà bay.

Nhìn thấy sách tự mình mở ra, Giang Lan chậm rãi nhắm mắt lại.

Một giây sau, hắn cảm giác trước mắt mình có một cuốn sách xuất hiện.

Đó là một cuốn thư tịch có phong cách cổ xưa.

Trên bìa sách vẫn có chữ Kính Hoa Thủy Nguyệt, nhưng kiểu chữ lần này không giống trước, tràn đầy sinh mệnh.

Chữ viết trôi chảy như nước.

Nhưng nhìn cẩn thận lại thì giống như đứng yên.

- Sách trong tâm thần sao?

Trong lòng Giang Lan bình tĩnh, nhưng vẫn rất bội phục ông chủ khách điếm.

Một cuốn sách mà có thể làm được như vậy.

Hắn mở sách ra.

Câu nói đầu tiên đầu sách là: Hư và thực, thật và giả, Kính Hoa Thủy Nguyệt, khó phân thật giả.

Không suy nghĩ nhiều, hắn tiếp tục đọc qua.

Hắn phát hiện quyển sách này cũng không phải là đang dạy thuật pháp, mà là đang dạy về cấu tạo không gian.

Cùng loại với trận pháp, nhưng hoàn toàn không phải là trận pháp.

Trong đó có dính đến một số thuật pháp, tiên thuật.

Đây cũng là cơ sở xây dựng khách điếm tâm thần.

Tiếp tục nghiên cứu, Giang Lan phát hiện phía sau là cách xây dựng thông đạo.

Dùng tâm thần làm điểm kết nối, hoặc dùng lực lượng làm điểm kết nối.

Nhìn đến đây, bỗng nhiên Giang Lan cảm giác Kính Hoa Thủy Nguyệt này hoàn toàn không phải là thư tịch bình thường.

Xây dựng một khách điếm trong tâm thần, nhưn bên trong chỉ có một cách dùng.

Nếu như dùng trong trận pháp, đúng là không thể tin nổi.

Chỉ cần thực lực đủ mạnh, lĩnh ngộ được càng nhiều, thậm chí hắn có thể xây dựng được một bí cảnh.

Cái này.

Khó trách ông chủ khách điếm nói hắn không trả nổi.

Đúng thật là hắn không trả nổi.

Nhưng thứ khó trả nhất chính là sư phụ đã cố gắng vì hắn rất nhiều.

Bỏ ra rất nhiều thời gian, Giang Lan đại khái nhìn một lần.

Xây dựng bí cảnh là việc mà hắn không dám nghĩ, nhưng muốn xây dựng một khách điếm tâm thần nhỏ vẫn không có vấn đề.

Dùng thực lực Nhân Tiên là hoàn toàn không có vấn đề.

Nhưng tu vi ẩn giấu của hắn chỉ mới Nguyên Thần trung kỳ, như vậy rất khó.

Có thể thử một chút.

Nghĩ đến đây, Giang Lan mở mắt ra.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy Tiểu Vũ đang múa kiếm dưới trời chiều.

Chân trần di chuyển, dáng người ưu nhã.

Mỗi kiếm đều chứa kiếm ý Trảm Long Kiếm.

Nhìn đến đây, Giang Lan hơi tò mò, nếu Tiểu Vũ ngã một cái.

Sẽ chém bản thân sao?

Tiểu Vũ đã có tu vi Phản Hư sơ kỳ, sẽ không xuất hiện sai lầm cấp thấp thế này.

Nửa tháng sau.

Chu Thư vội vàng đến Đệ Ngũ Phong, phía sau là Lộ Thiến tiên tử.

- Cuối cùng cũng kịp, suýt chút nữa bỏ qua cơ hội đi vào bí cảnh.

Trên mặt Chu Thư có sự hưng phấn.

- Nghe nói lần này là do thần nữ dẫn đội, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy thần nữ.

Không phải vì thần nữ rất đẹp, mà là vì thần nữ đại diện cho Dao Trì, là tồn tại mà tất cả mọi người trên Côn Luân chỉ có thể trông lên.

Đối với những đệ tử bình thường mà nói, có lẽ cả đời cũng không có cơ hội gặp mặt thần nữ một lần.

Vì thế, có thể gặp được thần nữ một lần, cũng là cực kỳ hiếm thấy, là chuyện khiến người ta cực kỳ hưng phấn.

Bởi vì có thể đó sẽ là đề tài câu chuyện cho sau này.

- Không biết ta có thể nhìn thấy không? Nhìn ở xa xa thôi cũng được.

Lộ Thiến sùng bái nói.

Thần nữ là nữ.

Nàng cũng là nữ, nhưng thần nữ không thể thay thế.

Vượt qua tất cả mọi người trên Côn Luân.

Nên nàng rất sùng bái.

- Có lẽ được, vì lúc đi vào bí cảnh, thần nữ sẽ xuất hiện.

Chu Thư nói.

Có khoảng cách mới có cảm giác ưu việt.

Có người không nhìn thấy, có người chỉ có thể đứng xa xa nhìn một chút, mà hắn lại nhìn ở khoảng cách gần hơn.

- Đúng rồi, người lĩnh đội của ngươi là ai?

Lộ Thiến tò mò hỏi.

- Không biết, còn chưa xác định được, hoặc là chưa thông báo xuống. Mong là không bị chán ghét.

Chu Thư nói.

Bị lĩnh đội ghét rất nguy hiểm.

Bị bỏ mặc còn tốt, nếu gặp nguy hiểm mà lĩnh đội chậm chạp không cứu giúp.

Hoặc đợi đến hơi thở cuối cùng mới ra tay.

Vậy thì.

Không dám nghĩ.

- Cho ngươi cái này.

Lộ Thiến cho Chu Thư một viên hạt châu màu đỏ rực.

- Chỉ là hạt châu bình thường, nhưng bên trong có lửa nở rộ, rất khó có được.

- Sợ đối phương chướng mắt, nhưng ta có chuẩn bị cái này.

Chu Thư lấy một hạt châu bốc lên hơi lạnh ra, bên trong giống như có nước đang lưu động.

Băng nguyên thủy châu.

Bên trong ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, có thể làm tài liệu chế tạo, có thể trang trí, cũng có thể chế bảo vật băng.

Lộ Thiến gật đầu, như vậy là ổn áp rồi.

Lộ Thiến phải ở bên ngoài, nàng nhìn vào trong, muốn nhìn thấy thần nữ một chút.

Là đối tượng sùng bái, hâm mộ.

Không ghen ghét, bởi vì thua kém quá xa, nên không ghen ghét được.

Chu Thư đi về sườn núi bí cảnh Đệ Ngũ Phong, đây là một con đường đặc biệt dành cho người đi vào bí cảnh, nếu không được mời thì không được đi vào.

Nhưng đi được nửa đường, hắn phát hiện người phía trước trông rất quen mắt, nhìn lại mặt, không phải là tiểu nhị trước kia hay sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)