Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 178: Bí cảnh đệ ngũ phong .

Chương Trước Chương Tiếp

Nhân Tiên chưa thoát khỏi bản chất con người, lúc nào thối luyện Tiên Thể, thần nguyên phù hợp, mới có thể thành tựu Chân Tiên.

Nhân Tiên tính toán là Tiên, thế nhưng tính là qua cửa thôi.

Độ khó của ngưỡng cửa này không cao.

Phải xem trình độ bản thân thối luyện, quá trình này vừa nguy hiểm vừa thống khổ, nếu không cẩn thận có khả năng chết dưới tiên lực của bản thân.

Nhưng nếu tốn nhiều thời gian, lựa chọn chậm rãi thối luyện, thật ra cũng không có nhiều nguy hiểm.

Trong Nhân Tiên, thiên phú trong tu luyện không quan trọng lắm, ngược lại sự khống chế lực lượng thì quan trọng hơn rất nhiều.

Vì thế từ Nhân Tiên đến Chân Tiên, có người chỉ cần bốn trăm năm, nhưng có người dùng cả ngàn năm cũng không thể thành công.

Chậm chí có người kẹt cả đời ở Nhân Tiên viên mãn.

Thật ra không phải là không thể vượt qua, mà là không dám.

Lúc đó phải dùng tiên lực thiêu đốt toàn thân, nguyên thần phù hợp với thân thể, mới có thể thành Chân Tiên.

Cực kỳ nguy hiểm.

- Ta có thể hấp thu ở động U Minh nhanh hơn, sau đó đổi thành lực lượng cho bản thân sử dụng, hơn nữa còn có tranh thần nữ giúp đỡ.

- Nói cách khác, ta vẫn có đầy đủ ưu thế, để cho mình tăng tốc thối luyện.

- Đánh dấu được Tiên Nguyên Đan và thối huyết linh dịch, thì có thể giúp ta gia tốc thời gian thối luyện.

- Điều duy nhất phải lo lắng chính là năng lực chịu đựng, và năng lực khống chế.

Giang Lan thả thư tịch trở về.

Năng lực chịu đựng của hắn cũng tạm được, năng lực khống chế cũng không kém.

Cộng thêm tâm thái bình ổn, có lẽ có thể nhanh chóng tiến vào Chân Tiên.

Nhất là bây giờ hắn đã là Nhân Tiên hậu kỳ.

Mà thiên khiếp đưa hắn trực tiếp đi vào Nhân Tiên hậu kỳ, là Hồng Long Tử Kiếp.

- Đúng là không biết thì không sợ.

Biết được mình từng phải đối mặt với thiên kiếp gì, hắn mới biết lúc đó mình to gan thế nào.

Hành động đó nguy hiểm ra sao?

Nhưng cũng nhờ một kích của Hồng Long, rèn luyện thân thể của hắn, cho hắn đủ lực lượng.

Cho nên Giang Lan mới có thể nhanh chóng đi vào Nhân Tiên hậu kỳ.

Mà những người khác thì gần như không có khả năng.

Mà sau khi đi vào Chân Tiên, hắn bắt đầu lĩnh ngộ Thiên Địa Đạo.

Sau khi qua cảnh giới Chân Tiên, thì sẽ thành Thiên Tiên.

Những thứ cần biết trong giai đoạn này hắn không tìm ra được chi tiết.

Có thể nói là hắn không phát hiện được sách liên quan đến cảnh giới này, hoặc là sách được cất ở một nơi riêng biệt.

Có cơ hội thì phải đi xem thử.

Mà trên Thiên Tiên còn có cảnh giới liên quan đến Tiên.

Muốn vô địch ở Côn Luân, dường như có chút xa vời.

Nhưng chỉ hai trăm năm đã vào Nhân Tiên Hậu Kỳ, đúng là nhanh hơn rất nhiều người.

Nhân loại bình thường mất hai trăm năm mới vào Nguyên Thần trung kỳ, đó là tốc độ của thiên tài rồi.

Giống như tu vi mặt ngoài của hắn cũng là Nguyên Thần hậu kỳ, còn tầng thứ nhất thì vẫn là Nguyên Thần sơ kỳ.

Nếu thiên phú không đủ xưng thiên tài thì có lẽ vẫn còn cố gắng ở Kim Đan hậu kỳ.

Chênh lệch to lớn có thể thấy rõ.

Càng về sau thì chênh lệch càng lớn hơn.

Hiểu rõ được đại khái, Giang Lan ngồi yên trên quảng trường.

Sau khi thành tiên, có nhiều thứ trước đó đã không thể dùng đến nữa.

Ví dụ như Nguyên Nhất Kính.

Trước đó hắn có thể đánh với chính mình, tất nhiên bây giờ không được.

Lúc đó hắn chưa từng thắng nổi bản thân, ngược lại có thể biết được bản thân thiếu hụt chỗ nào, không có hại, cũng có thể biết bản thân có bao nhiêu sơ hở trong mắt kẻ địch.

Trước mắt xem thì hắn không tính là trăm trận trăm thắng, nhưng cũng được xem là kinh nghiệm phong phú.

Trong thực chiến, có nhiều thứ không đủ.

Phần lớn là vì lòng người thay đổi, chứ không phải là chiêu thức thay đổi.

May mà hắn không cho kẻ địch thời gian.

Ngồi một lúc trên quảng trường, điều chỉnh lại trạng thái thật tốt, hắn lấy Kinh Hoa Thủy Nguyệt mà ông chủ khách điếm đưa cho ra.

Quyển sách này cụ thể là cái gì, chưa từng biết được, chỉ biết cùng có quan hệ với tâm thần khách điếm.

Ngay khi Giang Lan muốn xem Kính Hoa Thủy Nguyệt, đột nhiên có người ngự kiếm đi đến.

Trực tiếp đi xuống quảng trường Đệ Cửu Phong.

- Có tin tức xấu?

Giang Lan nhìn sang.

Người bình thường đến Đệ Cửu Phong sẽ không trực tiếp ngự kiếm bay lên, trừ phi là tiền bối hoặc có chuyện khẩn cấp.

Rất nhanh, hắn phát hiện bản thân nghĩ sai.

Là Tiểu Vũ đến.

Hôm nay Tiểu Vũ đi chân trần ngự kiếm, chỉ một lát đã đi xuống trên quảng trường.

Vẫn là y phục xanh ngọc, đuôi ngựa cao đơn giản.

- Có phải sư đệ cũng nhận được nhiệm vụ đi bí cảnh Đệ Ngũ Phong không?

Tiểu Vũ vừa rơi xuống đất đã chạy đến trước mặt Giang Lan, hưng phấn nói.

Không cấn chân sao?

Thấy chân ngọc tinh xảo của Tiểu Vũ, Giang Lan muốn hỏi một câu.

Tiểu Vũ nhìn theo ánh mắt của hắn, cúi đầu nhìn chân trần của mình, nhảy nhẹ lên, nói.

- Không phải là lần đầu tiên thấy ta không đi giày, có dễ nhìn không?

- Sư tỷ không đi giày là vì đẹp mắt sao?

Giang Lan tò mò nhìn Tiểu Vũ, hỏi.

- Lần đầu là vì bị vây công, làm hư giày, lần này là vì sủng vật của sư phụ ngậm giày của ta đi mất.

Tiểu Vũ giải thích.

- Sư phụ tu luyện ở hồ Băng Tâm, nên không thể đi giày vào. Mà ta đi ra thì mất giày rồi. Nghĩ muốn gặp sư đệ, nên không vội vã quay về lấy giày mới.

Giang Lan gật đầu.

Đúng là ngoài ý muốn, một tu tiên giả cũng phiền não vì chuyện này.

Nhất là một Long Tộc như Tiểu Vũ.

Nhưng một đứa bé không đi giày cũng chẳng sao, bản thể của Long Tộc cũng không đi dày.

Nói đến Long Tộc, hắn nhớ đến Long Nhân Tiên hậu kỳ kia.

Cảm giác nhỏ hơn Tiểu Vũ.

Thiên phú của Tiểu Vũ giống với thiên tài nhân loại, cũng có thể nói là mạnh hơn một phần, nhưng không biết là cấp bậc gì ở Long Tộc.

- Sư tỷ nói chuyện lĩnh đội đến Đệ Ngũ Phong sao?

Giang Lan mở miệng hỏi.

- Đúng vậy, nghe sư phụ nói bí cảnh Đệ Ngũ Phong chơi rất vui.

Tiểu Vũ đi đến bên cạnh Giang Lan. Nàng tò mò nhìn cuốn sách trên tay hắn.

- Sư đệ muốn tu luyện thuật pháp mới sao?

Thuật pháp Kính Hoa Thủy Nguyệt, nàng hiểu qua một chút.

- Chơi vui?

Giang Lan có chút tò mò.

Còn Kính Hoa Thủy Nguyệt hắn, hắn thuận thế đưa cho Tiểu Vũ.

Cảm thấy Tiểu Vũ cũng cần biết.

- Đúng vậy, sư đệ nói những Kim Đan Kỳ kia muốn đi vào làm gì?

Tiểu Vũ vừa lật sách vừa nói.

Nhưng mở sách ra, nàng hơi khó hiểu, sách này là trống không.

Không có nội dung.

- Sư đệ, ngươi mượn sách ở đâu vậy?

Tiểu Vũ mở sách ra, đặt ở trước mặt Giang Lan, tò mò hỏi.

Nhìn thấy trang sách trống không, Giang Lan cũng có chút tò mò, sau đó cầm sách lật vài tờ, tất cả đều là trống không.

Vô Tự Thiên Thư?

- Mượn ở chỗ ông chủ khách điếm, sư tỷ hiểu rõ về Kính Hoa Thủy Nguyệt không?

Lật một lúc, Giang Lan cảm giác tâm thần có loại xúc động.

Nhưng không xem xét trước, hắn gấp sách lại.

Sách này không phải dùng ánh mắt nhìn.

Có quan hệ với tâm thần.

- Thuật pháp Kính Hoa Thủy Nguyệt đúng là có hiểu qua, nhưng không giống như sư đệ làm.

Tiểu Vũ ngồi xếp bằng, hai tay chống cằm, vô cùng đáng yêu.

Lông mi dài, đôi mắt sáng linh động.

Cảnh đẹp ý vui.

- Sư tỷ vừa mới nói là Kim Đan Kỳ đi vào Đệ Ngũ Phong là vì lý do gì?

Kính Hoa Thủy Nguyệt không giống với quyển sách này, Giang Lan không tính toán nhắc lại.

Vẫn nên nói một chút về bí cảnh Đệ Ngũ Phong đi.

Nhìn dáng vẻ của Tiểu Vũ, có lẽ cũng muốn đi.

Tiểu Vũ đi ra ngoài nhue vậy sẽ dùng dáng vẻ trưởng thành.

Như là trăng sáng.

Đến lúc đó, hắn sẽ bị chú ý đến.

Xem ra mấy vị trên Côn Lôn không thèm để ý hắn có bị chú ý hay không.

Nhưng loại chuyện này không nhiều, ảnh hưởng sẽ không quá lớn.

- Bí cảnh Đệ Ngũ Phong thật ra là một mê cung, trong mê cung có vô số bảo vật. Kim Đan kỳ đi vào, nếu vận khí thật tốt, có thể kiếm được rất nhiều bảo vật.

- Không có nguy hiểm?

- Có, nghe nói mê cung kia cũng là trận pháp, cho nên chỉ cần không đi sâu vào là được, hơn nữa còn có tiền bối giỏi trận pháp ở đây, ít có nguy hiểm đến tính mạng. Đây cũng là lý do vì sao sư bá Đệ Ngũ Phong lại là phong chủ. Nàng có tạo nghệ trận pháp vượt mức bình thường.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)